Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1231 : Lọt vào cannes, tìm ba ở đâu

Ngày đăng: 22:00 28/04/20


Sau khi trải qua sóng gió “sống chung”, độ nổi tiếng của Hàn Sóc được nâng lên một tầng cao mới. Lời mời quảng cáo đến ào ào, trong đó không thiếu những nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng kén chọn.



Địa vị quản lý của Triệu Thu trong công ty cũng lên như diều gặp gió, ai kêu trong tay chị ta có một Ảnh hậu quốc tế cơ chứ? Ai mà không hâm mộ? Nhưng vừa hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay, đồng thời cũng mệt tim không kém.



Ví dụ như lúc này...



“Tiểu tổ tông à,1em đừng vội từ chối, được không?”



“Em không nhận làm người đại diện.” Hàn Sóc tỏ rõ thái độ lần nữa, vẻ mặt dứt khoát, không có chỗ thương lượng thêm. “Đây là hãng Cache! Hãng Cache! Người đại diện toàn cầu số 1 trong nước, em có biết đối phương trả bao nhiêu tiền đại diện không?” “Chị Thu,“ Hàn Sóc cảm thấy hết cách, cô xoa ấn đường: “Em không thiếu tiền.”



“...” Được rồi, chị ta vẫn không hiểu được thế giới của đại gia.



“Hẹn đạo diễn Cận vào lúc mấy giờ?” Triệu Thu giơ cổ tay8lên,“2 giờ 40 phút, vẫn còn nửa tiếng nữa.” “Vậy thì em ra ngoài đi vòng vòng trước.”



“Này, chị vẫn chưa nói hết...” Nhưng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bóng đi xa dần. Hàn Sóc định đi qua quán cà phê đối diện Tinh Huy mua một ly Espresso, nhưng khi vào thang máy lại bị người khác gọi lại. Cô xoay đầu lại theo quán tính, chân cũng thu về, sau đó, thang máy đi xuống, bỏ lỡ đầy hoàn mỹ. Cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ2chữ V, vòng ngực đầy đặn căng tròn, nhưng Hàn Sóc chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt ấy.



“Cô... gọi tôi?”



Người phụ nữ kia mỉm cười: “Phải, tôi gọi cô.” “Chúng ta quen nhau sao?” “Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.” Khựng lại, bổ sung thêm, “Sáu năm trước đã quen biết.”



Hàn Sóc nhướng mày: “Vậy cô là...”



“Trần Lâm.”



Hình như cô đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được. “Ảnh Hậu nổi tiếng quả nhiên bận rộn, e rằng sẽ không nhớ đến một nhân vật4nhỏ như tôi đâu.”



Câu nói mang theo ý châm biếm. Tuy lòng dạ Hàn Sóc rộng lượng, nhưng cô không hề ngốc, ở một tiếng, rồi không nói gì thêm, cứ như thật sự thừa nhận “tôi quả thật không nhớ được nhân vật nhỏ như cô đấy.”



Nụ cười tươi rói trên mặt cô ta khựng lại. “Tôi có một đứa con gái, lên là Bella.”



Hàn Sóc bừng tỉnh, đây chẳng phải là người phụ nữ tố cáo cô cướp vị trí khách mời trên Weibo vào khoảng thời gian trước đây không lâu hay sao?




Tuy không nói câu nào, nhưng được Ảnh hậu, người đã ẩn dật hai năm liên tiếp đích thân like, đã là một sự khẳng định và tán dương to lớn.



Hàn Sóc đã biết từ lâu rồi. Lúc bên phía Morocco quyết định mang “Voi Mù” đi kiểm duyệt thì đã thông báo với cô rồi. Vài hôm trước đạo diễn đặc biệt gọi điện thoại đến, dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo nói với cô rằng phim của cô đã lọt vào danh sách tranh giải “Cành Cọ Vàng“. Nhưng niềm vui không thể duy trì quá lâu, bởi vì tập gần chót của “Hành trình của mẹ và bảo bối” sắp ghi hình rồi. Kế hoạch ban đầu của chương trình là mời ba của các bé đến nơi ghi hình, dù sao 9 mùa trước đều làm như thế.



Những khách mời khác thì tất nhiên không sao, thậm chí còn rất chờ mong tập này, có thể dẫn chồng mình đến, thừa cơ kiếm thêm một ít fan.



Chỉ cần đột hot tăng lên, còn sợ không có phim ảnh quảng cáo tìm đến họ sao? Trong lòng mọi người đều có tính toán, không thể nói hủy là hủy.



Nhưng Hàn Sóc thì hơi khó xử...



Cô đi đâu tìm một người ba cho con trai bây giờ?



Trong đầu cô liền hiện lên gương mặt cười hèn hèn của Chu Dịch.



Nhưng đã bị cô bác bỏ nhanh chóng. Tổ chương trình suy nghĩ đến tình hình của cô, cũng thấy rất khó xử, bởi vì không thể vì một mình Hàn Sóc mà đi đắc tội bốn người khác được. “Hay là, cô tìm một người bạn thân nam? Hoặc cha nuôi của bé?” Hàn Sóc bĩu môi, “Tôi không có bạn thân là nam.”



“Ặc... hay chồng của bạn cô?”



Hàn Sóc nghiêm túc: “Chồng của bạn, không thể được.” Chồng của bạn? Ngoại trừ gia đình Đàm Hira, cô quả thật không thể nghĩ ra được người nào khác. Hiển nhiên, Lục Chinh, tên ma đầu cưng chiều vợ kia, chắc chắn sẽ không đồng ý. Thứ như kiên trinh, không phải chỉ có phụ nữ mới có, đàn ông cũng có như thường. “Không được nữa thì tìm cậu hoặc bác của bé! Cô có anh trai chứ? Anh họ gì cũng được, tất nhiên nếu chiều cao dung mạo cũng đạt chuẩn là tốt nhất...” Hàn Sóc chẹp môi: “Cái này có thể có.” Cuối cùng người phía tổ chương trình cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tối đến, đợi sau khi A Thận ngủ say, Hàn Sóc gọi vào số của Hàn Doãn.



Không ai nghe máy? Đi tắm trước đã, khoảng nửa tiếng sau, cô gọi lại, lần này thì nối máy được rồi. “Chị cả của anh, sao lại đột nhiên nhớ đến việc gọi điện thoại cho anh thế này?”



“Bởi vì em nhớ anh.”



Anh ta nổi da gà: “Bị bệnh à?”



“Anh mới có bệnh!”



“Giờ thì bình thường rồi, anh còn cho rằng em đang nuôi Kuman Thong*, định hại chết anh chứ!” *Kuman Thong: một loại tà thuật của Thái Lan, gần giống như nuôi ma, rất thường gặp ở khu vực Hồng Kông, nhất là trong những gia đình giàu có.