Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1232 : Hàn doãn
Ngày đăng: 22:00 28/04/20
Hàn Doãn, con trai lớn của Hàn Quốc Đống, do bà vợ hai sinh ra, anh em cùng cha khác mẹ với Hàn Sóc.
Tuy chiếm ưu thế về giới tính, nhưng xét về huyết mạnh chính thống, suy cho cùng vẫn thua Hàn Sóc về thân phận là con vợ cả.
Ai kêu anh ta không phải được chui ra từ bụng của Khương Mỹ Linh chứ? Hai người cách nhau ba tuổi, lúc nhỏ thường xuyên đánh nhau, không phải là kiểu đùa giỡn của bọn con nít, mà là kiểu đánh đấm nghiêm túc hẳn hoi.1Hàn Doãn khóc bù lu bù loa, còn Hàn Sóc đau nhưng im lặng không lên tiếng, còn cố tình nhe răng hung dữ với anh ta.
Cùng là phô trương thanh thế, nhưng bản chất lại không giống nhau. Hàn Doãn khóc, là bởi vì nước mắt có thể làm Hàn Quốc Đống mềm lòng. Hàn Sóc không khóc, là vì không muốn để lộ bộ dạng yếu đuối của bản thân mình trước mặt “kẻ địch”, mất mặt lắm!
Hai người cứ hễ gặp nhau là lộ cái tính cứng đầu khiến Hàn Quốc Đống vô cùng8đau đầu, vì thế cũng không ít lần tạo cơ hội chung sống hòa bình” cho hai anh em, đáng tiếc, mỗi lần đều kết thúc trong ầm ĩ.
Trong cuộc cạnh tranh, Hàn Sóc là đứa con gái duy nhất của nhà họ Hàn, vốn đã có ưu thế trời sinh. Cho dù là ai đúng ai sai, người Hàn Quốc Đống giúp cuối cùng luôn là cô, vì thế...
Hàn Doãn khóc cũng vô dụng.
Sau này, anh ta không khóc nữa, thay đổi chiến lược, bắt đầu đối xử tốt với Hàn Sóc. Có thể bạn đầu2xuất phát từ mục đích không đơn thuần, nhưng từ năm này qua tháng nọ, dần dần đã trở thành một thói quen, tình cảm của hai anh em cũng tích góp nhiều dần. Tuy Hàn Doãn vẫn bất mãn về sự thiên vị của ba anh ta, nhưng người được thiên vị là Hàn Sóc thì cũng không khó chấp nhận đến như vậy.
Năm xưa, Hàn Sóc vì giận dỗi Hàn Quốc Đống, một mình chạy lên phía Bắc học hành, vào lúc kinh tế thiểu thốn, may mà có Hàn Doãn tiếp tế, mới không4rơi vào cảnh không một xu dính túi.
Hàn Sóc nhớ ơn, không ít lần nói giúp cho anh ta trước mặt Khương Mỹ Linh.
Vốn dĩ bà hai không phải là người có dã tâm, ngày thường cũng xem như kính trọng lễ độ với Khương Mỹ Linh.
Vì thế, so với vài người con trai khác trong nhà họ Hàn, Hàn Sóc càng bằng lòng bày tỏ thiện ý với Hàn Doãn hon.
Tiếng “anh trai” kia cũng không hề có chướng ngại về tâm lý.
Hàn Doãn vốn rất biết cách làm người, có qua có lại, Hàn Sóc muốn gì là cho đó, vả lại còn cực kỳ chiều chuộng A Thận. Khoảng thời gian trước đây không lâu anh ta còn dẫn cậu nhóc đi châu u xem bóng nữa cơ.
Tóm lại, Hàn Doãn và Hàn Sóc cũng được xem là một đôi anh em kỳ lạ không vì tranh giành tài sản mà diễn “cung tâm kế“.
Một người con trưởng, một người con vợ cả.
“Thủy hỏa bất dung” trong mắt mọi người, nhưng trên thực tế lại “chung sống hòa bình”, không biết đã làm bao người phải lác mắt.
Kitty được người nhà chăm quá kỹ, rất dễ tức giận đen mặt, hễ tí là khóc nhè, vừa mới bắt đầu mọi người vẫn có thể thông cảm được, ai mà chẳng từng là “Công Chúa Nhỏ” chứ?
Nhưng bốn tập liền đều như thế, khiến người ta cảm thấy bực bội.
May mà, cư dân mạng khá là khoan dung với con nít, tuy có phê bình, nhưng không hề sử dụng các từ mắng chửi nặng nề.
Trên thực tế, quay đến tập thứ năm, Kitty đã có thay đổi nhiều rồi, bây giờ đã có thể hòa mình với mọi người, cũng đã có thể tích cực chủ động hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình sắp xếp.
Dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi vài bạn nhỏ hoàn thành xong nhiệm vụ, các bé về tập hợp trong sân.
Ake: “Đầu tiên, phải chúc mừng các bạn nhỏ đều hái được trái cây, lê của Mộc Đầu và Coco, táo của Khốc Phong và Kitty, và cả quả mật đào của A Thận!”
Nói xong, bắt đầu vỗ tay. Các bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, Mộc Đầu và khốc Phong nhảy cẫng lên, Kitty và Coco làm động tác yeah không khừng. So sánh mà nói, tuy A Thận cũng cười, nhưng ngôn ngữ hình thể lại chững chạc hơn nhiều. “Tiếp theo các bạn nhỏ có thể về nhà dùng cơm trưa rồi! Còn có một sự bất ngờ lớn đang đợi các bé đấy nhé!”
Khốc Phong: “Bất ngờ lớn? Bất ngờ gì vậy?” Mộc Đầu nhìn Ake với ánh mắt chờ mong.
“Điều này cần giữ bí mật tạm thời, các bé về nhà là sẽ biết ngay thôi.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên!”
Mộc Đầu chạy nhanh nhất, tốc độ kinh người: “Tớ đi trước đây! Bye bye...”
Khốc Phong chạy sát theo sau: “Đợi chút đã!”
Để lại Kitty và Coco mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai anh đều đi rồi, vậy họ phải làm sao đây? Giây tiếp theo, nhìn về phía A Thận với ánh mắt chờ mong. A Thận mím môi, “Đi thôi, anh đưa hai em về nhà trước.”
Hai mắt Kitty lấp lánh ánh hồng, “Cảm ơn anh!” Coco nở một nụ cười ngại ngùng.
Sở dĩ “ngại ngùng”, là vì so với Khốc Phong và Mộc Đầu, thời gian cô bé cùng làm nhiệm vụ với A Thận rất ít, nên cảm thấy hơi xa lạ với anh trai nhỏ nghiêm túc này.