Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1233 : Chu dịch, sao lại là anh?
Ngày đăng: 22:01 28/04/20
Đưa hai cô bé về nhà xong, A Thận mới rời đi.
Trên đường, anh quay phim thấy cậu bé cứ cúi gằm mặt đi về phía trước, mới không nhịn được1sự tò mò trong lòng, tất nhiên cũng là vì muốn làm dịu bầu không khí, giúp hiệu quả chương trình càng tốt hơn, thế là anh ta bèn chủ động8bắt chuyện.
“A Thận, nhìn cháu hình như không được vui cho lắm?”
“Không có.”
“Sao không nói gì vậy?”
“Nói gì ạ?” Cậu bé hỏi ngược lại. Anh quay phim nghẹn họng, bỗng nhiên2nhanh trí hỏi: “Cháu cảm thấy Kitty và Coco, ai đáng yêu hơn?”
A Thận dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Chú à, chú muốn gây chuyện đúng không?”
E rằng đứa4bé này đã thành tinh rồi! A Thận không cần nhờ chỉ đường, cậu bé về đến nhà rất nhanh.
“Mę gi.”
“Con trai ngoạn, về rồi à, rửa tay ăn cơm nào.” Một bàn thức ăn, màu sắc hương vị đầy đủ.
A Thận: “Ai làm vậy?”
Hàn Sóc cực kỳ không biết xấu hổ: “Mẹ đó!”
“... Vâng!” Cậu bé vẫn cứ đi rửa tay thì hơn.
“Con có biểu cảm gì thế hả?” Hàn Sóc quát lên, sau đó xòe tay trước ống kính máy quay, độc thoại: “Bộ tôi tệ đến thế sao? Được rồi...” Nhún vai, “Quả thật không phải do tôi nấu.”
Hai mẹ con ăn được một nửa, tổ quay mở cửa ra, một bóng người đi vào.
Hai mắt Hàn Sóc sáng lên, anh cô đến rồi!
Nhưng vào giây tiếp theo, như sét đánh ngang tai. A Thận quan sát người đến, bàn tay gắp thức ăn rút về, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhóc xoay đầu nhìn Hàn Sóc.
Vẻ mặt của cô rất không vui, tuy vẫn cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bất mãn.
Trước khi Chu Dịch đi đến, cô đột nhiên buông đũa xuống đi ra ngoài, “Đạo diễn đâu?” “Hả?” Nhân viên hơi ngơ ngác, đang quay chương trình mà... sao nói dừng là dừng chứ?
Cô cau mày, lộ vẻ trầm tư, cứ như đang ước đoán độ khả thi của biện pháp này.
Chu Dịch: “Nếu em lo lắng cư dân mạng tò mò, anh sẽ kêu tổ chương trình ra hẳn một thông báo, nói rằng anh là người ngoài giới không tiện lộ diện. Vả lại trước đây cũng chẳng phải không có tiền lệ như thế...” Vài mùa trước đây, cũng có ba của vài bé là người ngoài giới, vì không muốn con mình thất vọng, nên vẫn đồng ý đến tham gia. Họ dùng cách mà Chu Dịch vừa nói lúc nãy. Thông thường, khán giả vẫn khá có nguyên tắc về vấn đề này, sẽ không quá soi mói đời tư của người ngoài ngành.
Cuối cùng Hàn Sóc gật đầu, nhưng cũng không quên cảnh cáo: “Anh tự thu xếp mà làm đi đấy. Còn nữa, nghe cách nói chuyện của anh, hình như anh có thể điều khiển thoải mái tổ chương trình?”
Khóe môi đang nhếch lên của Chu Dịch bỗng như khựng lại.
May mà hắn đeo khẩu trang, Hàn Sóc nhìn không ra, nhưng độ cong đôi mắt vẫn bán đứng cảm xúc thật sự của hắn.
“Anh chỉ là...”
Hàn Sóc nhìn hắn đầy lạnh lùng. Lần này cô không còn tức giận nữa, mà bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn. Chu Dịch thấy không thể lừa bịp cho qua được, hắn cắn răng, quyết định nói thật: “Anh chỉ đầu tư một ít tiền, làm nhà tài trợ mà thôi.”
“Cho nên, tôi vào được đây là nhờ đi cửa sau à?” “Tất nhiên không phải! Tổ chương trình này cũng nhắm đến thực lực của em, anh chỉ làm người tiến cử mà thôi! Thật đấy!” Hàn Sóc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn hắn từ đầu đến chân. Nương theo cái lướt nhìn của cô, Chu Dịch thấy lạnh tóc gáy. “Có phải đã cho tôi vị trí của khách mời của Trần Lâm không?”
Hắn cau mày, không hề có vẻ chột dạ khi bị nói trúng, mà khuôn mặt xuất hiện thứ cảm xúc chán ghét không nói nên lời?
Chán ghét điều gì?
Hàn Sóc thầm nghĩ, ghét câu hỏi của cô? Hay cái thói không biết tốt xấu?
Hay... đơn giản chỉ là cái người mang tên “Trần Lâm”? Nhanh chóng, biểu hiện của Chu Dịch đã cho cổ đáp án...
“Trần Lâm kia là cái thứ gì? Cô ta cũng xứng à?”
Ánh mắt Hàn Sóc kỳ quái: “Hình như anh rất ghét cô ta?”
Chu Dịch bĩu môi, nhờ vào động tác này để dời sự chú ý của cô, quên đi sự u tối nặng nề khẽ lướt qua trong
mắt của hắn: “Anh chỉ... không thích hành vi hất nước bẩn trên mạng của cô ta vào khoảng thời gian trước thôi, thứ gì cơ chứ? Vị trí khách mời vốn có phải của cô ta đâu. Cho dù có, người ta đã giành thì giành rồi, đáng đời cô ta!”
Hàn Sóc cười lạnh, “Nhiều năm trôi qua như thế, cái đức hạnh thối tha của anh vẫn không hề thay đổi một chút nào.”
Chu Dịch lại thở phào: “Hì hì... thì đợi em đến dạy dỗ anh mà.”