Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1241 : Chó mặt xệ. Hiềm khích cũ tiêu tan
Ngày đăng: 22:01 28/04/20
Không thể nghi ngờ, Hàn Sóc đã hận Trần Lâm rồi.
Ngày hôm qua, người của Cục Cảnh sát gọi điện thoại cho cô, Gia Hoa cực kỳ thẳng thắn khi thừa nhận hành vi phạm tội của1mình, cũng khai ra người làm chủ phía sau... Trần Lâm.
Hàn Sóc hoàn toàn không biết mình chọc phải con chó điên đó từ khi nào. Dường như ngoài lần nói chuyện với nhau ở trước cửa8thang máy ra thì hai người chưa từng gặp lại nhau ma? Mà nhắc tới cái tên Trần Lâm này, sáu năm trước cũng từng khá nổi tiếng, chưa từng đóng phim truyền hình mà chỉ tham2gia mảng điện ảnh.
Trước kia cũng là nghệ sĩ của Tinh Huy, hợp đồng từng dùng một thời gian, năm ngoái mới tiếp tục ký kết, nhưng tiếng tăm đã không còn được như trước nữa.
Đầu năm4nay, dựa vào con cái nên mới thu hút lại được một chút sự chú ý. Trước khi sự việc này xảy ra, Triệu Thu từng nửa vô tình, nửa cố ý nhắc nhở Hàn Sóc rằng, “Người đàn bà này không phải hạng tốt đẹp gì, sau này có gặp, nếu có thể tránh xa được thì nên tránh xa ra.” Nói như thể cô ta sẽ làm gì Hàn Sóc vậy. Sự thật chứng minh, Triệu Thu hoàn toàn không nhắc thừa, là Hàn Sóc chủ quan mà thôi.
“Chị Thu, hình như chị biết chuyện gì đó thì phải?”
“Chị biết, nhưng chuyện này không nên là chị nói cho em nghe.”
“Vậy nên là ai nói?”
“Chu Dịch.”
Ồ, Hàn Sóc hiểu ra, lại là một món nợ phong lưu.
Chẳng qua là tính lên đầu cô mà thôi.
Ha ha...
Đinh!
Khi cửa thang máy mở ra, Hàn Sóc vừa dắt con trai ra vừa thò tay lục tìm chìa khóa.
Đột nhiên, dừng động tác. Trước cửa nhà cô đang có một con chó lớn đang ngồi đó. “Con chó lớn” đứng lên, ánh mắt hơi mang vẻ u oán nhìn Hàn Sóc, “Anh chờ cả buổi sáng rồi đấy.”
Chó lớn, còn là chó mặt xệ, đi theo hai mẹ con vào cửa, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Mắng chửi cứ mắng chửi, chó vẫn cứ cười hì hì, để mặc kệ cô mắng.
Đánh đuổi đi, Hàn Sóc ngại đau tay, thật sự chẳng biết phải làm thế nào.
“Chu Dịch, anh qua đây.” Hàn Sóc gọi hắn. Nhìn con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi, người đàn ông cất bước đi về phía phòng ngủ. Hàn Sóc hất cằm, “Đóng cửa lại.” Chu Dịch làm theo, còn xoa xoa tay, hốc mắt nóng lên, “A Sóc, có phải em nhớ anh lắm không?”
Cô có thể thu lại ba chữ kia được không? Còn nữa, chóng mặt quá, con gia súc này có thể dừng lại hay không... Đến lúc này, Chu Dịch mới bắt đầu cuộc sống “sai đâu đánh đó” của một ông chồng kiêm cha ruột của mình. Ừ, cũng coi như danh chính ngôn thuận được vào ở trong chung cư rộng chưa tới bảy mươi mét vuông của Hàn Sóc, theo như lời là: Chăm sóc cho mẹ con hai người.
Tuy rằng mỗi đêm phải ngủ ở ngoài sofa, làm hết mọi việc giặt giũ nấu cơm quét tước trong nhà nhưng hắn vẫn rất bằng lòng.
Lúc đầu, Hàn Sóc chỉ coi hai tiếng “chăm sóc” của hắn như một cái cớ vụng về mà thôi, cô không ngờ hắn lại nói được liền làm được. Sáng sớm hôm sau, Hàn Sóc dậy uống nước, thấy trên sofa không có ai, chăn đã được gấp vô cùng chỉnh tề.
Lại đảo mắt, người đàn ông đang thay giày ở chỗ cửa, nhìn có vẻ như là chuẩn bị ra ngoài.
“Bà xã, giờ anh ra ngoài mua đồ ăn, chút nữa sẽ về làm bữa sáng, em có đặc biệt thèm ăn cái gì không?”
Hàn Sóc ngẫm nghĩ, hình như cô còn chưa tỉnh ngủ, không ngờ còn đáp lại hắn một câu: “Cháo gạo kê.” Khoan đã... Ai là bà xã của hắn chứ? Sao tên này có thể xưng hô lung tung như thể được? “Được.” Chu Dịch mỉm cười, rõ ràng là tâm tình đang rất tốt, “Giờ mới sáu giờ mười lăm thôi, em còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.”
Nói xong liền cầm ví đi ra ngoài.
Hàn Sóc đứng yên tại chỗ, lúng túng cầm ly nước trong tay, đến tận khi cửa đóng lại rồi, cô mới tỉnh táo trở lại. Mắng một câu “đồ thần kinh”, cũng không biết đang nói Chu Dịch hay nói chính bản thân mình nữa.
Sau đó, xoay người quay về phòng, tiếp tục ngủ... Cô bị đánh thức bởi mùi dầu chiên thơm lừng, còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng mà trong mơ đâu có món gà chiên nhỉ?
Mở bừng mắt, mùi hương vẫn còn.
Nghiêng đầu liền thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng của con trai đầu nữa.
Hàn Sóc đi theo mùi hương tới thẳng bếp, cách một cửa kính liền thấy một lớn một nhỏ đang đứng trước bệ bếp, trên người đeo tạp dề Doraemon giống hệt nhau, chỉ khác về kích cỡ mà thôi.
“... Còn có thể cho con ăn một cái không?” A Thận hỏi.
Chu Dịch lắc lư cái cánh gà ở trước mặt cậu bé, mang theo mấy phần như dụ dỗ, “Đương nhiên có thể, có điều, con phải gọi ba là ba!”
“Sao hả, không muốn gọi à?” “Mẹ phải đồng ý mới được.”
“Nhãi ranh...” A Thận bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng trước cách gọi này, nhưng cũng chẳng bắt bẻ ngược lại.
“Không cho thì thôi.” Hừ lạnh!