Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1242 : Anh nhất định sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện

Ngày đăng: 22:01 28/04/20


Cuối cùng, Chu Dịch lại là người chịu thua trước, “Được rồi, được rồi, cầm đi.”



“Cảm ơn.”



“Ai bảo con là con trai của ba chứ?” Người đàn ông lặng lẽ cười.



Hàn Sóc cũng chẳng nhớ mình đã1đứng bên ngoài và nhìn vào trong như thế bao nhiêu lâu.



Cho đến tận khi cậu bé con gọi một tiếng: “Mẹ!”



Chu Dịch nghe thấy thế liền quay đầu lại, ánh mắt thoáng sáng ngời, “A Sóc,8em qua đây.” Hàn Sóc đi vào, tới bên cạnh hắn. “Có thơm không?” Gật đầu.



“Nhìn bề ngoài thế nào?”



Hàn Sóc thoáng nhìn về phía cái nồi, cánh gà đã chuyển thành màu vàng ruộm, cô không2nhịn được nuốt nước miếng.



“Muốn nếm không?” Người đàn ông lấy một đôi đũa sạch, gắp một cái cánh bỏ vào đĩa, đưa cho cô. “Anh làm hả? Ăn được không đó?” Nửa tin nửa ngờ.



“Thử rồi4nhận xét đi.” Chu Dịch cười tươi đầy tự tin.



Hàn Sóc cầm lấy, thử cắn một miếng.



“Sao hả?”



“Ừm... Cũng tàm tạm.” Động tác nhai nuốt lại nhanh hơn rất nhiều. Chu Dịch cũng chẳng bóc mẽ cô, lật tới lật lui trong nồi mấy cái, sau đó gắp hết ra đĩa, “Cánh gà chiên Coca, thành công rực rỡ.” Nói rồi liền thuận tay đưa cho con trai, “Con trai ngoan, mang ra bàn đi, chuẩn bị ăn cơm.”



“Vâng.”



Hàn Sóc chép miệng chưa đã thèm, ném cái xương gà vào thùng rác.
“Khác nhau ở chỗ: tổng tài có thể tùy tiện trốn việc, không cần bất kỳ lý do gì.”



Ngày nọ, Hàn Sóc ra ngoài gặp Triệu Thu. “Đạo diễn Cận định khai máy vào giữa tháng sau, em có vấn đề gì không?” “Sau liên hoan phim Cannes, chắc là không có vấn đề gì.”



“Đã đọc tin về Gia Hoa chưa?” “Tin gì cơ?” Hàn Sóc uống một ngụm trà sữa, liếm láp chút sữa dính trên mép. Triệu Thu tức cười, “Em không thể quan tâm một chút chuyện có liên quan tới mình được à?” “Từ lâu em đã không dùng weibo rồi, ins cũng giao cho văn phòng toàn quyền xử lý. So, cái này đâu thể trách em được.”



“Em ở nhà mà cũng không lên mạng hả?”



Lắc đầu, “Không rảnh.” “Vậy em bận làm gì chứ?”



“Dạy dỗ chó mặt xệ.”



“Cái gì cơ?”



Hàn Sóc nói ra một câu kinh người, “Em quyết định cho Chu Dịch thêm một cơ hội nữa.” “Hai người...” Triệu Thu nuốt nước bọt, “Hợp lại rồi?” “Còn đang trong thời gian quan sát.” “Thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?” Hàn Sóc quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Trải qua chuyện Gia Hoa, em đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Tuy rằng đã từng có thương tổn, cũng từng xảy ra hiểu lầm, nhưng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn được. Trước kia, đối với đàn ông và tình cảm, em luôn giữ thái độ nghiêm túc tránh xa, rốt cuộc cũng là vì không muốn giẫm lên vết xe đổ để rồi bị tổn thương lần nữa. Nhưng mà, vào giây phút khi đối mặt với cái chết, những đau xót hay tổn thương tưởng như không thể nào tiêu tan được đều trở nên chẳng còn quan trọng nữa.”



“Một khi đã vậy, tại sao lại không thể thuận theo lòng mình, sống đơn giản một chút chứ?” Hàn Sóc mỉm cười, lông mi run rẩy, “Cùng lắm thì, em lại đá hắn một lần, cũng có phải chưa từng làm thế đâu.”



Triệu Thu giơ ngón cái lên với cô, “Dù thế nào, chị đây luôn ủng hộ mọi quyết định của em.”



“Cảm ơn.”



“Đi thôi, chị biết một nhà hàng Nhật mới mở, ở ngay gần đây, chị mời em! Coi như... chúc mừng em và Chu Tổng gương vỡ lại lành.”



“Bỏ đi.” Hàn Sóc đứng lên, đeo khẩu trang và đội mũ vào. “Sao hả?” Triệu Thu nhướng mày. “Ở nhà có người nấu cơm rồi.” “Em thuê giúp việc từ bao giờ thế?” Mắt Triệu Thu lộ vẻ kinh ngạc, “Có kín miệng không? Vấn đề bảo mật là quan trọng lắm đấy, em...” “Yên tâm đi.” Hàn Sóc nháy mắt với chị ta, “Giúp việc này không thiếu tiền.” “Cái gì?” Vẻ mặt Triệu Thu như thể đang nói “em đùa chị đấy à“. “Hơn nữa, còn giúp việc miễn phí.” Hàn Sóc tỏ vẻ thần bí. “... Đừng nói với chị, giúp việc này là Chu Tổng nhé.”



“Bingo!”