Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 175 : Lục chinh - Sông băng siberia

Ngày đăng: 21:34 28/04/20


Hiển nhiên, đều không thể.



Đàm Hi vẫn phải ngoan ngoãn bưng chén trà, đưa tới, nhếch môi cười: “Cậu uống trà đi ạ!”



“Ừ.” Giọng điệu lạnh nhạt, giơ tay nhận lấy.



“... A Chinh, chị nghe bảo lần này đấu thầu trả giá kịch liệt lắn, hình như còn có cả công ty nước ngoài, người ta bảo biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em xem có thể...”



“Trà ngon.”



Lục Thảo mới nói được một nửa đã thình lình bị cắt ngang, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại như thường.



“Trà mới của năm nay đấy, lúc em về thì thuận đường mang một chút về Lục gia để ông nội nếm thử xem.”



“Chị cả có tâm.”



Lục Thảo cố gắng cười tươi: “Chuyện nên làm mà.”



Hai cha con Tần Tấn Huy và Tần Thiên Lâm liếc nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng.



Đàm Hi nhún vai, nhân cơ hội này chuồn êm, dù sao còn lâu mới tới bữa tối, giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi đây này.



Người này sao lại nói tới là tới thật thế này?



Chẳng lẽ tới đón cô thật sao?



Trở lại phòng khách, khóa trái cửa, lúc này mới thở phào một hơi.



Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là Ân Hoán gọi tới.



“Alo.”



“Có tình hình mới!” Đầu bên kia nói rất to và vang.



Đàm Hi đi tới mép giường ngồi xuống, cười hỏi: “Lãi được bao nhiêu rồi?”



“Ô, sao cô biết là có lãi?”



“Nếu thua tiền thì anh còn vui mừng thế được sao, nếu thế tôi nghĩ anh nên tới khoa thần kinh khám đấy.”



“Vui mừng á? Có à?” Ân Hoán giơ tay sờ lên mặt mình, rõ ràng hắn rất nghiêm túc mà, thôi được rồi, ngoại trừ khóe miệng vẫn luôn nhếch lên cao.



“Nói đi, tình hình ngày hôm qua thế nào...”



“He he, tôi nói cho cô nghe, kiếm quá trời kiếm luôn...”



Theo quy củ của đánh cuộc, từ buổi sáng khi bắt đầu phiên giao dịch tới 12 giờ trưa cùng ngày là thời gian đặt cược, 12 giờ vừa tới là kết thúc.



Nhờ trong khoảng thời gian này không ngừng “phô trương thanh thế”, cộng thêm “chỗ dựa” không tồn tại Tống Bạch, hôm qua vừa mở màn đánh cuộc mà có tới 40, 50 người tới chơi, thêm số lượng mà Hứa Nhất Sơn đi khắp hang cùng ngõ hẻm ghi thêm vào thì tổng cộng có tới gần một trăm người đặt cược.



Trong đó, đánh trên một vạn có tám người, sáu mươi tư người đánh trên một ngàn, còn lại đều trên trăm tệ cả.



Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì thấy không nhiều lắm, nhưng tập trung lại thì không ít chút nào.



Giờ mới là ba giờ chiều, là giờ mà sở giao dịch chuẩn bị báo cáo cuối ngày, là thời điểm tổng kết thanh toán tiền, Ân Hoán vừa nhận được kết quả liền lập tức gọi ngay cho Đàm Hi báo tin.



Nghĩ cũng biết là tin tức tốt.



“... Ngoại trừ trả ra ngoài 8 vạn thì kiếm lời 11 vạn!”



“Cũng không tệ lắm!” Không khác dự đoán của cô là bao.



“Tôi bảo chứ, cô không thể tỏ vẻ kích động một tí được à?” Ân Hoán tỏ vẻ buồn bực.



Hắn dãi nắng dầm mưa ở công trường nửa năm cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền như thế, lúc vợ hắn nói với hắn, hắn còn nghi ngờ liệu có phải tính sai rồi không, hoặc là viết nhiều thêm một số 0.


Ánh mắt Tần Thiên Lâm lạnh xuống: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng mà, cháu vẫn thích ngựa hơn.”



“Ngựa cũng có lúc tung vó đấy.”



“Rốt cuộc cậu có ý gì?”



“Không chỉ có mỗi mình Tần gia nhà cháu thèm muốn mảnh đất Bình Tân kia đâu, tự giải quyết cho tốt.”



Tần Thiên Lâm hoàn toàn sửng sốt, “Cậu... đang ám chỉ tới cái này sao?”



“Không thì còn cái gì?” Mặt mày thâm sâu, “Cháu nghĩ cậu đang nói về cái gì hả?”



“Không, không ạ...”



Lục Chinh cười lạnh nhạt.



Tần Thiên Lâm hơi hoảng hốt, không khỏi lùi về sau nửa bước: “Cậu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”



“Cháu cũng vậy.”



Đàm Hi vọt vào phòng tắm chiến đấu, nhanh chóng sấy khô tóc sau đó vùi người vào trong chăn.



Trùng hợp?



Cố ý?



Sao anh ấy lại ở lại đây chứ?



Vì việc công ư?



Hay là chuyện riêng?



Trong đầu rối tung rối mù cả lên.



Bỏ đi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Cái gì nên tới thì cũng không ngăn được, cách duy nhất là chấp nhận.



Chuyện cô và Lục Chinh bị vạch trần cũng tốt, cùng lắm là rời khỏi Tần gia, không cần phải lục đục với đám người dối trá này nữa, có thể hoàn toàn rời xa cái tên biến thái động kinh kia!



Nhưng mà cô vẫn chưa sờ được tới âm mưu của Tần Tấn Huy...



Có điều, không sớm thì muộn nó cũng sẽ trồi lên mặt nước thôi.



Đàm Hi chép miệng, tâm tình chợt thấy khó chịu, lại chơi chém trái cây.



Ngáp hai cái liên tiếp, mệt quá!



Điều chỉnh đèn ngủ tối xuống, kéo chăn trùm quá đầu, đang chuẩn bị lao vào cái ôm của Chu Công, không ngờ cả người đột nhiên lạnh lẽo, chăn bị kéo ra, giây tiếp theo, một bóng đen nặng nề phủ xuống.



“Anh---”



Miệng bị lấp kín, Đàm Hi trợn trừng mắt, tức khắc không còn tí ti buồn ngủ nào nữa!



“Vợ chồng ân ái?”



“...” Mặt hoảng sợ.



“Vợ chồng son?”



“Ưm ưm...” Không phải mà!



“Lá gan của em càng lúc càng lớn, nhỉ?”



Đàm Hi ra sức lắc đầu.



“Xem ra, ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói...”