Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 176 : Lục nhị dạy vợ

Ngày đăng: 21:34 28/04/20


Cô chợt thấy người nhẹ bẫng, cảnh trước mắt liền đảo ngược lại, sau đó bộp bộp hai cái, trên mông chợt nóng rát!



Mà đùi cũng bị véo cho mấy cái.



Hai má cô nàng Đàm đỏ bừng lên, máu nóng xông lên não.



Nhưng miệng vẫn bị che lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, giơ chân lên đá, hai tay cũng quơ quào tán loạn, nhưng người đàn ông vẫn đè chặt eo cô khiến cô chẳng khác nào con búp bê bị ghim chặt trên trang giấy.



“Không nghe lời! Cần phải dạy dỗ!”



Lại bộp bộp thêm hai cái nữa.



Tên khốn!



Đàm Hi giãy giụa càng mạnh, người đàn ông càng đè xuống tàn nhẫn hơn, giống như một trận đánh giằng co, không ai chịu cúi đầu trước vậy.



Rốt cuộc, cô mệt phờ, không còn sức lực nào, toàn thân rũ rượi nằm vật xuống giường, cả người toàn là mồ hôi.



“Còn hồ đồ nữa không?”



Ngoan ngoãn lắc đầu.



Lúc này người đàn ông mới dừng tay, Đàm Hi lật người, đột nhiên ngồi bật dậy, đâm thẳng vào người anh.



Ơ? Sao lại không ngã?



Lại đâm.



Vẫn không ngã.



Cơ ngực cường tráng của người đàn ông gần trong gang tấc, giống như một bờ tường cao chắn ở trước mặt, bất di bất dịch.



Đàm Hi chớp mắt im lặng, đứng lên định bỏ chạy.



Óe! Mông đau quá...



Cô nhanh nhưng Lục Chinh còn nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, lại bị đè ngã ra giường, nhấc người đè lên.



“Còn muốn ăn đòn nữa hả?”



Đàm Hi lập tức ngoan ngoãn, dưới ánh đèn mờ, gương mặt người đàn ông lạnh lùng như băng, cô không khỏi âm thầm chột dạ.



“Tại sao anh lại đánh...” Ực, nói như nào bây giờ nhỉ, “Chỗ đó của em chứ?”



“Chỗ nào?” Khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ ra một vẻ gian xảo.



“Đồ khốn!”



“Tiền sinh hoạt tháng sau trừ hết.”



“Hừ! Trừ thì trừ!” Bà đây vẫn còn tiền tiêu vặt nhá!



“Mới đi có một ngày mà đã tự tin quá nhỉ?”



Cô nàng Đàm hừ lạnh, cằm hếch lên kiêu căng.



Nét mặt người đàn ông trầm xuống, đột nhiên xoay người rời giường, sau đó nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng ở một nơi nào đó.



Đàm Hi thuận thế nhìn theo, mặt đột nhiên biến sắc.



Chỉ thấy người đàn ông đi qua một bên, cầm lấy ba lô ở trên tủ đầu giường, lấy từ trong ra một sấp tiền mặt.



Đàm Hi âm thầm thở phào, may quá, chỉ có năm nghìn tệ...



Khoan đã! Anh ấy còn lục cái quái gì nữa?




Anh thu khăn lại, đứng lên: “Thẻ để ở chỗ anh trước, biểu hiện tốt rồi nói tiếp, còn về chuyện em và Tần Thiên Lâm...”



Hơi thở Đàm Hi căng thẳng: “Ai biết hắn bị trúng gió gì chứ? Trước kia rõ ràng không phải thế.”



“Ừ.”



“Ừ? Ý anh là sao?”



“Anh biết rồi.”



“Rồi sao nữa?”



“Em còn muốn anh làm gì nữa?” Anh xắn tay áo lên, năm ngón tay xòe ra, “Đét mông nữa đúng không?”



“Lưu manh!”



“Nhìn thấy nó thì cố gắng né tránh đi.”



“Anh không trách em sao?”



Lục Chinh thở dài, ngồi xuống mép giường, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ dưới ánh đèn.



“Anh phạt em, là bởi vì thời điểm nên tránh em không tránh, để người ta tranh thủ cơ hội.”



Đàm Hi biết, anh đang nói tới Vệ Phong.



“Nhưng có những người trốn cũng không xong, thế nên... không phải em sai.”



“Vậy làm sao bây giờ?” Cô chớp mắt, người như Tần biến thái thích chơi bất ngờ, nổi điên bất chợt, quả thực cô không biết phải làm thế nào.



Tuyệt đối không thể cứng đối cứng rồi, bởi vì cô sẽ chỉ ăn thiệt mà thôi.



“Dùng trí óc.”



Đàm Hi: “...” Nói như không nói.



“Anh...” Cắn môi, “Tới vì em sao?”



Chỉ cười không nói.



Đàm Hi giơ chân đá anh một cái: “Anh câm rồi à?”



Tóm lấy mắt cá chân của cô, “Không muốn nhìn thấy anh?”



Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, nháy mắt lại trở nên dịu dàng khiến cô không thể nào phản ứng kịp được.



“Không muốn?”



“... Không phải.”



“Thẹn à?”



Đàm Hi trừng mắt, bà đây mà biết thẹn thùng á? Nói đùa cái quái gì thế?



Đầu ngón chân nhúc nhích, cọ vào quần của người đàn ông, “Thế anh có nhớ em không?”



“Chẳng lẽ hành động của anh chưa đủ để em thấy rõ đáp án à?”



“Thế nên, anh thừa nhận là anh tới Tần gia vì em sao?”



“Nếu không thì vì sao chứ.”



Đàm Hi ô lên một tiếng, cười nhào lên người anh.