Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 237 : Đi dạo quanh sân vận động

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


“Em có phát hiện ra là hình như mọi người đều đang nhìn chúng ta không?”



“Ừm, bởi vì anh đẹp trai mà.”



Người đàn ông ngẩn người, còn có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng kỳ lạ, nén cười nói, “Sao lại không phải là bởi vì em đẹp?”



“Những lời như vậy sao có thể tự mình nói ra được? Phải để người khác nói mới có ý nghĩa chứ?” Đàm Hi nháy mắt.



“Xem ra, tôi nói câu này là đúng ý em rồi.”



“Bingo!” Một cái búng tay.



Cố Hoài Sâm lắc đầu cười, “Em đúng thật là…”



“Tự luyến?” Đàm Hi thẳng thắn.



“Khụ khụ… tôi không nói gì hết nhé, là tự em nói ra trước.” Giơ tay, trạng thái đầu hàng.



Hai người xếp hàng phía sau hàng người, Đàm Hi đứng trước, người đàn ông đứng sau.



“Có cần mua phiếu cơm không?”



Đàm Hi móc trong túi ra thứ đồ gì đó, lắc lư trước mặt anh, “Có thẻ trong tay, thiên hạ đều có.”



“Nhưng tôi thấy, một người đàn ông trưởng thành lại để cho một cô bé nữ sinh mời cơm hình như không được hay cho lắm?”



“Ồ, tôi không phải là cô bé nữ sinh, tôi là người phụ nữ trưởng thành.”



“…”



Cố Hoài Sâm có tướng mạo xuất sắc, lại thêm chiều cao nổi bật như hạc giữa bầy gà, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.



Huống hồ anh ta còn đi cạnh người được khoa công nghệ thông tin công nhận là “nữ thần”, nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, xung quanh không ngớt vang lên những tiếng xì xào bàn tán.



“Này, cậu nhìn người đàn ông kia đi, đẹp trai quá!”



“Nhìn cách ăn mặc chắc không phải là sinh viên rồi.”



“Chẳng lẽ lại là phụ huynh? Nhưng… liệu có phải là quá trẻ rồi không?”



“Ngốc nghếch! Nói không chừng là anh trai của ai đó. Cô gái kia cũng đẹp quá!”



“Tôi xem nào… Đó chẳng phải là Đàm Hi sao?”



“Chính là người ở bức ảnh đầu tiên trong bài post bình chọn hoa khôi trường ấy hả?”



“Ừa! Bây giờ cả khoa công nghệ thông tin đều tâng bốc cô ấy lên tận trời.”



“Bọn họ… không phải là người yêu đấy chứ?”



“Tôi thấy rất có khả năng đấy!”



Mấy nam sinh xếp hàng đằng sau đều nghe thấy hết những lời hai người vừa nói.



“Xí… nữ thần có chủ rồi sao?”



“Đệch! Thế thì anh Thắng của chúng ta phải làm sao? Phương án tỏ tình đã đổi đến mười mấy cái rồi, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm được, không thể thế được!”



“Mau gọi điện thoại thông báo cho anh Thắng đi…”



Đàm Hi gọi thịt heo sắt sợi xào, đậu tương hầm móng heo, còn có đậu cô ve xào, sau khi quẹt thẻ xong liền đưa cho Cố Hoài Sâm ở đằng sau.



Anh ta nhận lấy, gọi món thịt bò thái sợi, thịt kho và mướp đắng xào trứng.



“Đi thôi, tôi lấy đũa và thìa rồi.”



Hai người tìm bàn trống, ngồi đối diện nhau.




“Kết quả chứng minh là tôi chính xác.”



“Em thấy đẹp à?”



“Ừm! Đẹp!” Giòn giã, ngọt ngào.



Ý tứ trong mắt người đàn ông càng đậm hơn, “Đẹp chỗ nào?”



“Chỗ nào cũng đẹp hết! Ừm… Nếu cứ bắt buộc phải nói ra một lý do, thì có lẽ là màu trắng rất hợp với khí chất của anh.”



“Khí chất gì?” Ung dung thản nhiên, giống như tùy ý.



“Sạch sẽ, thuần túy, ôn nhuận như ngọc.”



“Vậy thì tôi phải cảm ơn vì lời khen ngợi của em rồi?”



Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh, cô gật đầu, “Đừng khách khí.”



Cố Hoài Sâm thấy buồn cười.



Trước đây anh ta rất ít khi mặc áo sơ mi trắng…



“Anh không thấy màu trắng rất hợp với anh à?”



“Không nhìn ra.”



“Ờ, vậy chắc chắn là anh không biết tận hưởng rồi. Quần áo mặc cho người khác xem, người khác nói đẹp thì chắc chắn là đẹp rồi!”



“Cẩn thận!”



Một quả bóng đập về phía Đàm Hi, Cố Hoài Sâm tay chân nhanh nhẹn kéo cô vào trong lòng, xoay người bảo vệ cô.



“Ưm…”



Một tiếng kêu đau!



Bóng không bay vào mặt Đàm Hi mà đập thẳng lên lưng Cố Hoài Sâm.



“Em có sao không?”/“Anh có sao không?” Hai người đồng thời lên tiếng.



Bốn mắt nhìn nhau rồi lập tức cùng bật cười.



“Xin lỗi! Xin lỗi! Có đập trúng hai người không? Thật sự xin lỗi!” Một nam sinh mặc quần áo bóng đá, người đầy mồ hôi chạy đến trước mặt hai người, áy náy xin lỗi.



“Không sao.” Cố Hoài Sâm khua tay về phía nam sinh kia, “Lần sau nhớ phải cẩn thận, nhỡ chẳng may đập vào trẻ con hay người già thì không còn là chuyện nhỏ nữa.”



Chạng vạng tối, thường xuyên có cư dân sống xung quanh đến sân vận động đi bộ.



“Cảm ơn anh, lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn!”



Cố Hoài Sâm đá bóng cho cậu ta, “Được rồi, đi thôi.”



Nam sinh chụm ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đặt trước trán vung lên, “Cảm ơn anh trai!”



“Mấy đứa nhóc này…”



Đàm Hi rời khỏi lòng anh ta, cũng học theo động tác của nam sinh, khẽ vung lên, “Cảm ơn anh bạn!”



Anh ta liền bật cười: “Em ấy…”



Hơi cưng chiều, lại giống như bất đắc dĩ, đáng tiếc là cô không chú ý nghe.



“Lưng anh có sao không? Tôi nghe thấy vừa rồi âm thanh rất lớn đấy…”



“Không sao cả.”