Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 238 : Hề, hay là hi?

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


Cố Hoài Sâm xua tay, “Không sao.”



Trên mặt nhẹ nhàng như không.



Mặc dù đau nhưng cũng không thể nói ra được.



Tiễn Cố Hoài Sâm đi, Đàm Hi lại chạy hai vòng quanh sân vận động rồi mới về ký túc xá.



Cô biết, trạng thái của bản thân có vấn đề.



Có giống thế nào cũng không thể là người đó được.



Nhưng có một số cảm xúc không phải cô muốn khống chế là có thể khống chế được.







Vừa lái xe ra khỏi cổng trường, điện thoại đã reo vang.



Bờ môi còn đang cười nhạt của Cố Hoài Sâm còn chưa hạ xuống đã trực tiếp mở tai nghe: “A lô.”



“A Sâm, em đây.”



Ý cười chợt thu lại, “Tiểu Đình, không phải em đi ăn với bạn sao, nhanh thế à?”



“Vâng, chỉ nói mấy câu cô ấy đã đi rồi, anh đến nhà hàng đồ tây Thánh Uy đón em được không?”



Trầm ngâm giây lát, “… Ừ.”



Mở định vị, ở ngay gần đây, chỉ chừng mười phút đồng hồ đến nơi.



Hề Đình đứng ở cửa nhà hàng, gió đêm thổi bay mái tóc, cô ta vô thức giơ tay ra vén tóc ra sau tai.



“Cô gái, đi một mình sao?” Chàng trai trẻ mặc bộ vest đi giày da tiến lên, cười phong lưu.



Hề Đình nhướng mày, không muốn nói.



“Có muốn cùng anh đi ăn đêm, rồi đưa em về nhà không?” Cậu ấm chỉ vào chiếc siêu xe màu xanh ở phía sau.



“Xin lỗi, tôi không có hứng.”



“Xì, giả bộ thanh cao cái gì chứ? Vừa nhìn đã biết không phải là gái trinh rồi…” Hùng hùng hổ hổ đi xa.



Trên mặt Hề Đình không hiện lên cảm xúc gì, nhưng tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.



Đột nhiên, trước mắt sáng bừng lên, miệng mỉm cười rạng rỡ.



Xe chậm rãi dừng lại hẳn trước mặt, Cố Hoài Sâm đi đến bên cạnh cô ta: “Bạn em đâu rồi?”



“Có việc bận nên đi trước rồi.”



Anh ta cởi áo khoác ngoài tự tay khoác lên vai cô ta, “Đi thôi.”



“Vâng.”



Ngồi lên xe, Hề Đình nghiêng đầu nhìn anh, “Anh ở gần đây à?”



“Ừ, anh vừa đi ra khỏi trường học.”



“Anh vào đại học T à?” Âm điệu bất giác cao vọt lên.



Cố Hoài Sâm quỷ dị liếc nhìn cô ta, “Có vấn đề gì à?”



“Không… Em thấy thương anh vì đã đợi bao nhiêu lâu như vậy…”



Cố Hoài Sâm ngẩn người, chợt bật cười, nhưng không lên tiếng nữa.



“Anh ăn tối chưa?” Hề Đình âm thầm toát mồ hôi, nguy hiểm quá…



“Ừ.”



Người phụ nữ nhíu mày, có hơi ngạc nhiên.
“Được thôi.” Nhẹ nhàng bâng quơ.



Nhẹ đến mức giống như trả lời câu hỏi “Tối nay chúng ta ăn cá được chứ? —— Được”.



Đàm Hi âm thầm líu lưỡi, nhìn xem, phúc hắc mà vẫn còn giấu giếm sâu như vậy được!



Thật không ngờ An An cậu lại là người như vậy…



Nhưng, sao cô lại cảm thấy đáng yêu nhỉ?



An đại mỹ nhân nhìn cô nháy mắt, hai người nhìn nhau cười, hiểu rõ trong lòng.



“Tớ nói này, hai người các cậu đừng có tỏ vẻ bí hiểm nữa đi! Có cách gì thì nói ra nghe coi, dù sao thì tớ cũng không nuốt được cục giận này đâu đấy!”



Tiểu công trúa gật đầu phụ họa: “Tớ cũng không nuốt được!”



Đàm Hi liếc nhìn cô bạn, “Đi qua bên kia, đừng có làm loạn, ở đây riêng cậu là không có quyền phát ngôn nhất!”



“Dựa vào cái gì chứ?”



“Đầu tiên, người bị đánh không phải là cậu; hơn nữa, Hứa Tuệ Tuệ không có ý nhằm vào cậu; cuối cùng, cái thân thể này của cậu không chịu đánh được cũng không chịu được ngã, cậu nên qua bên kia đợi đi thì hơn!”



“A Sóc bị đánh, phòng 406 của chúng ta mất hết thể diện rồi! Chuyện này liên quan đến vinh dự của tập thể, làm sao tớ có thể bàng quan đứng nhìn được đây?”



Tiểu công trúa nói có lý lẽ, có chứng cớ.



“Được.” Đàm Hi vỗ nhịp, “Cậu đi theo cũng được, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện đổ máu thì đừng có nửa đêm gặp ác mộng la hét không ngủ được đấy.”



“Đổ… đổ máu á?” Tiểu công trúa lắp bắp, “Các cậu không định… giết người ta luôn đấy chứ?”



Đàm Hi và An An nhìn nhau.



“Đừng mà! Chuyện làm gì to đến mức ấy, không… đến nỗi thế chứ? Giết người là phạm pháp đấy!” Tiểu công trúa gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi.



“Dao Dao, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?”An An giơ tay ra nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô.



Đàm Hi bắt chước làm theo, “Thật là đáng yêu!”



Hàn Sóc đang định giơ tay ra, nhưng hai bên má người ta đều đã bị nhéo đỏ rồi, cô có chút không nhẫn tâm, đành mở miệng nói: “Kawaii… (đáng yêu quá!)”



Sau đó… không có sau đó nữa.



“Hức, các cậu ức hiếp người khác…” Tiểu công trúa giậm chân xuống đất, giống như cái bánh bao trắng trẻo, trên dưới trái phải trước sau đều bị bắt nạt, căng phồng ra ấm ức.



Hàn Sóc nghiêm mặt đi đến trước mặt Đàm Hi, “Chị, chị chính là chị ruột của em, có thể nghĩ cách khiến chúng đền tiền được không? Nhạc cụ của mấy người bạn em đều không hề rẻ đâu.”



“Cố gắng hết sức.”



“He he… biết ngay là chị rất tốt mà!”



Nói xong, dán chặt lên người cô, bị Đàm Hi đẩy ra không chút nể tình.



“Cậu ghê quá rồi đấy! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, tớ không muốn bị người ta nói tớ là les đâu đấy.”



Hàn Sóc: “…”



An An đi đến, giơ tay vuốt mái tóc dài, tư thế phiêu dật thoát tục, “Cậu gọi người hay là tớ gọi?”



Đàm Hi nhướng mày, quả nhiên, An đại mỹ nhân không phải là ngọn đèn cạn dầu!



“Cậu có thể gọi được cái này?” Đàm Hi dựng ngón tay cái, sau đó lại đổi thành ngón út, “Hay là cái này?”



An An dựng ngón tay cái.



Đàm Hi lắc đầu, “Giết gà không cần dao mổ bò, cho chúng một bài học là được rồi, nếu to chuyện quá thì không hay đâu.”



“Được, vậy nghe theo cậu.”



Đàm Hi cười, ý tứ sâu xa…