Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 240 : Vào cục cảnh sát uống trà

Ngày đăng: 21:35 28/04/20


Đúng lúc này, một đám cao to đen hôi xông ra, đều cầm côn sắt trong tay, bao vây đám người Ngô Thiêm lại.



Ai nấy đều cao trên 1m8, vẻ mặt hung ác dữ tợn.



“Anh Thiêm, thế này…”



Mọi người đều như có điều gì kiêng kỵ, không dám tự tiện hành động.



Ngô Thiêm hoàn hồn lại từ cơn hoảng hốt, “Chúng… chúng mày ăn gian!”



“He, đánh hội đồng thì phải ra đánh hội đồng, chẳng lẽ chỉ có chúng mày được tìm thêm người mà không cho bọn tao tìm chi viện à? Mày được gọi là anh Thiêm thì cũng phải ra dáng tí chứ!”



Ngô Thiêm tức đến trắng bệch mặt.



“Được rồi.” Đàm Hi khua tay, đội ngũ các anh cao to lùi lại phía sau cô, “Bây giờ đủ người rồi, nói đi, mày muốn đánh thế nào? Đánh từng trận, hay là xông lên một lượt?”



Ngô Thiêm nuốt nước bọt, số người đối phương tuy chỉ bằng một nửa của chúng nhưng ai nấy đều cao to vạm vỡ, nếu lấy cứng đối cứng thì chưa chắc chúng đã được lợi.



Nhưng một đối một thì phần thắng càng nhỏ hơn.



Hắn đảo mắt, nhìn về phía Hàn Sóc hét lên: “Đây là chuyện giữa chúng ta, mày gọi nhiều người đến đây thế này là có ý gì hả?”



“Chẹp chẹp, mày muốn ăn gian à? Mày gọi người được, còn tao thì không gọi được à? Mày tự coi mình là con ông trời, ai cũng phải sợ mày một phép chắc?” Hàn Sóc ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng búng về phía hắn.



An An và Đàm Hi ghê tởm đứng tránh ra thật xa.



Ngô Thiêm nghẹn ngào.



Hứa Tuệ Tuệ tiến lên quấn lên cánh tay hắn: “Anh Thiêm, anh là đại anh hùng trong lòng em, em tin anh!”



Lời ngon tiếng ngọt, mê hoặc say sưa.



Đầu Ngô Thiêm cũng nóng lên theo, “Còn ngẩn ra đấy làm gì! Lên đi cho tao!”



Hứa Tuệ Tuệ rủ mắt thu lại ý cười, lùi ra khỏi vòng chiến đấu, để bản thân mình sạch sẽ.



Đàm Hi phất tay, ra lệnh cho đội quân hùng hậu phía sau: “Các anh em, xông lên!”



Bỗng nhiên, người ngã ngựa đổ, khung cảnh hỗn loạn.



Người vây xem xung quanh cũng dần tụ lại, nhưng đa số đều đứng rất xa, chỉ sợ dính họa vào thân.



Mười phút sau.



Người Ngô Thiêm dẫn theo đã gục hết, ngoài hắn và Hứa Tuệ Tuệ còn đứng ở phía xa, những người còn lại đều hoặc là ôm bụng, hoặc là ấn ngực, một người nằm rạp dưới đất kêu cha gọi mẹ.



Hứa Tuệ Tuệ thấy tình hình không ổn, chuẩn bị lượn đi.



Đàm Hi giơ tay chỉ, nói với anh chàng cao to đứng gần mình nhất, “Bắt con kia lại cho tôi.”



Mặt Hứa Tuệ Tuệ biến sắc, co giò bỏ chạy.
Đàm Hi bên này, ngoài An An và Hàn Sóc, những người do Chu Dịch cử đến đều chạy thoát hết từ lâu, cho nên người còn sót lại toàn bộ đều là người do Ngô Thiêm đưa đến.



Đàm Hi vỗ vai hắn, đè thấp giọng nói: “Mau bảo người của anh bỏ vũ khí xuống, muốn vào cục cảnh sát ngồi xổm à?”



Ngô Thiêm kinh hãi, nhìn về phía đám người kia nháy mắt ra hiệu.



Đồng chí cảnh sát trung niên đi mấy bước đến trước mặt họ, “Tôi vừa nhận được điện thoại báo nói ở đây xảy ra ẩu đả, là các cô cậu đúng không?”



Khí thế không tức giận mà uy nghiêm, Ngô Thiêm bị dọa cho sợ hãi lùi lại phía sau nửa bước.



Đàm Hi thầm mắng hắn vô dụng, tiến lên, cười híp mắt nói: “Chú cảnh sát à, chú nhầm rồi à? Chúng cháu đều là công dân lương thiện.”



“Vậy thế mấy thứ vũ khí thằng nhóc kia cầm trên tay thì cô giải thích thế nào?”



“Vũ khí? Vũ khí gì ạ? À, đây chỉ là mấy cây côn đánh bóng thôi ạ, sao chú nói nghiêm trọng thế, cháu còn tưởng có ai cầm súng cơ!”



“Cưỡng từ đoạt lý.”



“Cầm mấy cây gậy thôi mà, không đến nỗi đánh nhau chứ? Chỉ giống như là giơ dao lên thì không có nghĩa muốn giết người, mà có lẽ người ta chỉ muốn thái rau thôi, ai mà biết được chứ?”



Đàm Hi nhún vai, hai tay giơ ra, dáng vẻ hài hước kiểu Mỹ.



Đồng chí cảnh sát trung niên bị dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô chọc giận, “Một cô nhóc còn tí tuổi đầu không lo học hành tử tế! Lại đi giao du với một đám lưu manh, bố mẹ cháu mà biết chắc sẽ tức chết mất!”



Ánh mắt Đàm Hi lạnh lại, “Chuyện của cháu, chú đừng có lôi bố mẹ cháu vào đây.”



“Hừ, bây giờ cũng biết sợ rồi cơ à? Đưa tất cả về đồn!”



“Đợi đã.” An An đột nhiên nói, “Trước khi mọi chuyện được làm rõ, hình như chú không có tư cách bắt người.”



“Cô cũng bị đưa đi cùng luôn! Đám trẻ con bây giờ thật không ra thể thống gì, lưu manh côn đồ, loại người nào cũng dám kết giao!”



An An nhướng mày, khuôn mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên trầm xuống lạnh lẽo: “Chú có chắc chắn muốn làm như vậy không?”



Đồng chí cảnh sát trung niên lùi lại phía sau nửa bước, lạnh lùng hừ một cái: “Đe dọa cảnh sát nhân dân, cô có tin tôi có thể chính thức bắt giam cô được không?”



An An nở nụ cười, “Thế à? Chú cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”



Chỉ để lại một câu như có như không, cô sải bước về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Đàm Hi và Hàn Sóc, “Đi thôi, chú cảnh sát mời chúng mình về đồn uống trà.”



Đàm Hi cười, đi theo, “Vậy thì được.”



Hàn Sóc chép miệng, “Đúng lúc đang khát.”



Ngô Thiêm nhìn ba cô gái cười hi hi trèo lên xe cảnh sát, cảm giác đó…



Thật không ổn chút nào!



Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng phải đi theo.