Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 241 : Họ an
Ngày đăng: 21:35 28/04/20
Đêm nay đã định trước là một đêm không bình thường.
Cục cảnh sát khu khai phá Tân Thị vốn tĩnh lặng, anh cảnh sát trẻ trực ban bắt đầu buồn ngủ, ngáp một cái rồi lắc đầu, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Lúc này, tiếng còi cảnh sáng từ xa vọng tới, càng ngày càng rõ.
Cậu ta giật mình, “Tiểu Trần, tôi phải ra ngoài xem thử, cậu ở đây trông chừng.”
Cậu ta chạy đến cổng cục cảnh sát bèn nhìn thấy cấp trên bước xuống từ chiếc xe đầu tiên.
“Đội phó Tiền!” Vội vàng chào hỏi!
“Ừ, bắt được một nhóm đang đánh nhau trên đường phố trong lúc tuần tra, đi kêu Tiểu Trần ra đây, tối nay có việc để làm rồi…”
Nửa tiếng sau.
Đàm Hi, An An và Hàn Sóc được đưa vào một căn phòng, nhìn không giống như là phòng thẩm vấn mà lại giống như văn phòng làm việc.
Tiền Tiến Cường mặc đồ cảnh sát ngồi xuống ghế, còn có một người đang đứng bên cạnh, đó là Tiểu Vương.
Ngón trỏ của Hàn Sóc hơi cong lại, gõ xuống mặt bàn, “Chú cảnh sát, không phải mời chúng tôi đến uống trà sao? Trà thì không có, nhưng ít ra cũng phải có một ly nước lọc chứ?”
“Cô gái cũng khá ngông cuồng đấy.”
Hàn Sóc vén tóc, chậm rãi lên tiếng, “Nào có, nào có...”
Cái phong cách phong lưu phóng khoáng ấy, ngay cả đàn ông cũng không thể sánh bằng.
Từ nhỏ cô đã xem “Người trong giang hồ” mà lớn lên đấy!
Khi ấy, vì muốn mình giống con trai, cô còn chạy đi cạo trọc đầu nữa cơ.
“Tôi cũng khát rồi, ngay cả một ly nước mà cảnh sát cũng không cho uống sao?” Đàm Hi lắc đầu, giả vờ than thở, “Chúng tôi chưa phải là phạm nhân đã phải chịu đại ngỗ như phạm nhân, thật là… xui như chó.”
“Được! Nếu các cô vẫn thà chết chứ không hối cải thì đừng trách tôi đây không khách sáo!”
Lời vừa dứt, rầm một tiếng.
Tiền Tiến Cường đập tay xuống bàn, ly tách trên đó cũng rung lên theo, có thể thấy hắn ta giận đến cỡ nào.
“Các cô có tham gia đánh nhau hay không? Hoặc ba người các cô chính là chủ mưu!”
“Tại sao chúng tôi không thể là người qua đường?” An An lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh, “Hình như chú cứ đinh ninh cho rằng sự việc vốn là như vậy?”
Đàm Hi mím môi, che đi ý cười trên môi.
Không hổ là An mỹ nhân, vừa ra tay là đâm thẳng vào điểm mấu chốt, cao minh hơn nhiều so với công phu mồm miệng thông thường của Hàn Sóc.
Vẻ mặt Tiền Tiến Cường đơ ra.
An An tiếp tục nói, “Cảnh sát phán xét sự việc theo nhận định cá nhân là đại kỵ, các chú mở miệng ngậm miệng là cứ muốn gán ghép hai chữ đánh nhau vào người chúng tôi. Xin hỏi, có ai thấy chúng tôi ra tay không? Hay chú có chứng cứ gì đặc biệt không?”
“Cô…”
“Nếu có xin hãy lấy ra, cũng dễ khiến chúng tôi tâm phục khẩu phục.” An An nói hết một hơi, vốn không hề cho đối phương môt cơ hội lên tiếng, dưới sự mềm mại là sự mạnh mẽ của lý trí.
Có lý lẽ, có chứng cứ, có dũng, có mưu.
“Họ đi trút giận thay cho cháu rồi, bộ xương già như ông chỉ có thể chạy ít việc vặt thôi.”
An An lấy hai chai nước và hai hộp sữa chua từ trong túi ra, đẩy qua cho Đàm Hi và Hàn Sóc, “Của các cậu.”
“Cảm ơn ông ạ!”
“Không cần khách sáo, đều là những đứa trẻ ngoan!”
“Ủa! Chu Dịch, anh đến rồi à?” Đàm Hi nhìn về phía cửa, trong miệng còn ngậm mì ăn liền, “Anh đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu… Nhiễm Dao đâu? Cô ấy không đi chung với anh à?”
Chu Dịch sải bước tiến vào, “Có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao không? Còn vị này nữa…”
Ông lão tiến về trước, từ giới thiệu, “Già đây họ An.”
An?
An!
Chu Dịch trừng to mắt không dám tin, không phải là họ “An” trong tưởng tượng của hắn đấy chứ?
Có thể xem phòng thẩm vấn trong cục cảnh sát như căng tin, còn ngang nhiên vừa ăn vừa nói chuyện trong đó, đúng là rất giống chuyện mà người nhà đó sẽ làm!
Trước đây, có nghe nói, An Tuyệt đã về nước, lẽ nào…
Chu Dịch tỏ ra trịnh trọng, cung kính đáp lại, “Ông là trưởng bối, không dám nhận…”
Cục trưởng Lâm Thịnh đã bị bỏ lơ hoàn toàn, làm ơn, đây là phân cục mà ông ta làm chủ quản đấy nhé!
Các người làm vậy coi có được không?
Xin hỏi diện tích tâm lý ám ảnh của cục trưởng nào đó là bao nhiêu rồi?
Đợi đến khi ba người ăn no uống say, đặt cốc mì xuống, lại có thêm một người đàn ông bước vào, mặt mày lạnh lùng, cẩn trọng ít nói.
“Chú An, cô út.”
“Có hỏi ra được gì không?” Mặt chú An trầm xuống.
Anh ta cúi người nói thầm bên tai ông.
“Được, tôi biết rồi, chuyện này chúng tôi tự giải quyết.” Sau đó xoay qua hỏi An An, lúc này lại phục hồi trạng thái ôn hòa thân thiện, “Cô út, có phải chúng ta nên về nhà rồi không? Cậu cả đã đợi ở nhà nãy giờ rồi!”
“Anh cả về rồi ạ?” Mắt An An sáng lên, “Đi, bây giờ chúng ta về liền.”
“Được, chậm thôi…”
Sau khi An An rời đi, Đàm Hi và Hàn Sóc cũng chẳng cần phải ở lại nữa, ngang nhiên đi thẳng ra cửa, không ai dám cản lại.
Chu Dịch và Lâm Thịnh lùi lại về sau.
“Chuyện hôm nay, không cần tôi nói ông cũng biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Thật… thật sự là An…”
“Cục trưởng Lâm, ông nên thấy mừng vì ông không dính líu vào chuyện này, đợi đó mà xem, tên họ Trương và họ Tiền kia sẽ không được yên ổn đâu“.