Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 250 : Anh em nhà họ an

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Vén chăn lên, bước xuống giường, ngay cả dép cũng quên mang, cô chạy như bay xuống lầu.



“Anh cả!” An An đứng trên bậc thang, nôn nóng gọi một tiếng.



Người đàn ông ngẩng đầu, đôi con ngươi đen trầm vốn nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy người đứng trên bậc thang thì đôi mắt đó lại dần dần trở nên dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.



“Lại không mang dép?”



An An đan tay vào nhau, thấy hơi bối rối, “Em vui quá nên quên mất…”



An Tuyệt bước nhanh lên cầu thang, bế cô lên, đặt xuống sô pha, “Đôn Tử, lên lầu lấy dép của em gái xuống đây.”



An Diệu không phục, nói thế nào thì anh ta cũng là nam thần quốc dân đấy nhé?!



“Còn không đi?” An Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.



An Diệu chán nản lên lầu, trong nhà này, ngoại trừ mẹ ra, người anh ta sợ nhất chinh là anh cả.



“Cảm ơn anh hai!” An An cười ngọt ngào.



Được thôi, sự buồn bực trong lòng An Đôn Tử lập tức tan biến ngay tức thì.



An An ôm gối đặt trên đùi, hai má ửng hồng, tuy cô đã sống 18 năm ở đây nhưng vẫn chưa vượt qua được suy nghĩ nam nữ, nên cô luôn cảm thấy việc để lộ bộ phận nào đó trước mặt người khác giới là một chuyện rất vô lễ, cho dù người đó là anh trai ruột của mình đi nữa.



An Tuyệt nhìn thấy hết, nhưng không nói gì, những năm qua, anh ta đã quen với sự thẹn thùng và ngại ngùng của em gái mình rồi.



Lúc còn nhỏ, cô thích mặc quần dài áo dài, gói bản thân kín mít lại.



Ban đầu mọi người không thấy gì, nhưng khi lớn lên một chút mới cảm thấy không đúng lắm.



Có con gái nhà ai lại mặc đồ dài vào mùa hè không? Ngay cả váy mà cô bé này cũng không thích mặc.



Có thử qua việc thay đổi cô nhưng cô nhóc này lại không chịu, ai dám ép cô, cô sẽ khóc rống lên, hễ khóc là bị viêm khí quản, đưa đi truyền nước là còn nhẹ, có một lần khóc sắp thành viêm phổi luôn.



Từ đó về sau, không còn ai để ý đến việc cô mặc đồ dài hay đồ ngắn nữa.



“Lớn rồi vẫn còn ngại sao?”



An An mím môi, không chỉ gò má, mà cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.



An Tuyệt hết cách.



“Em gái! Dép lê của em!” An Diệu xuống lầu, đặt dép xuống nền.



An An vội mang vào, “Anh cả, mọi chuyện thuận lợi chứ?”



An Tuyệt nhìn cô, rồi An Diệu bằng ánh mắt cảnh cáo.



An Diệu tỏ ra vô tội.



“Anh cả, không phải do anh hai nói đâu, anh đừng trừng anh ấy!”



An Diệu ôm vai em gái, “Bé ngoan, vẫn là em thương anh nhất.”



Cả người An An cảm thấy mất tự nhiên, An Diệu khẽ ho hai tiếng, thu tay lại.



“Ăn cơm trước đã.” An Tuyệt không muốn nhắc đến chuyện chém giết trước mặt em gái mình, xoay người đi vào phòng ăn.



An An và An Diệu nhìn nhau, sự đau lòng thoáng dâng lên trong mắt, vành mắt nhanh chóng trở nên ửng đỏ.



“Em gái, em đừng như vậy…” An Diệu thở dài.



“Vâng, em biết rồi.” Khịt mũi, ép cho bản thân không khóc nữa.
“Ai xử lý ai còn chưa biết…” Dứt lời, xoay người, ngáp một cái, “Lúc đi đừng quên đóng cửa, em ngủ trước đây.”



Động tác lười biếng, như một chú mèo Ba Tư cao quý.



Anh hít thở sâu hai cái rồi mới đóng cửa rời đi



Ngồi trên xe, trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ, bờ môi anh đào, làn da trắng tuyết, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng sáng của cô…



Càng nghĩ, hơi thở càng loạn, trong lòng như có một chiếc móng mèo đang cào loạn.



….



“A Sâm, đẹp không?” Hề Đình bước ra khỏi phòng thay đồ, xoay một vòng đầy tao nhã.



Cố Hoài Sâm dời tầm mắt khỏi đồng hồ, chuyển hướng nhìn sang cô gái đang mặc váy trắng: “Rất đẹp.”



“Có thuần khiết quá không?”



“Màu trắng tôn lên khí chất của em.”



Hề Đình nhấc chân váy lên, đi đến bên người anh ta, cười hỏi: “Khí chất gì?”



“Hoa sen thuần khiết xinh đẹp không yêu mị, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”



Cô gái cười rạng rỡ, vẻ thẹn thùng xuất hiện đúng lúc trên khuôn mặt



“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”



“Vâng.”



Cố Hoài Sâm quẹt thẻ thanh toán, hai người nắm tay nhau rời đi.



Nhân viên bán hàng xếp thành một hàng, đưa mắt tiễn khách quý đi xa.



Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó, hai tiếng, ba tiếng…



“Này, các cô nói xem, có phải vị khách quý kia cố ý không? Có ai lại dùng Ái Liên Thuyết đi khen người ta chứ?”



“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thì có vấn đề gì sao?” Có người không nắm được điểm cười.



“Khác nào đang chửi người ta là bạch liên hoa…”



“Đúng nhỉ!”



Còn bên kia, Tần Thiên Lâm cũng đã sửa soạn hoàn tất, rời khỏi khách sạn.



Giữa đường nhận được cuộc gọi của Lục Thảo.



“Mẹ.”



“Xuất phát chưa?”



“Vâng.”



“Hôm nay tứ đại gia tộc đều có người đến, con phải nắm rõ chừng mực, nếu có thể giúp Tần Thị lôi kéo được một đối tác làm ăn như Đại Đường, nhà chúng ta sẽ bước lên một tầm cao mới…”



Lục Thảo lải nhải không ít, Tần Thiên Lâm lắng nghe, nhưng ít khi đáp lại.



“Những gì mẹ nói con đều biết, cứ thế trước nhé.”



Nói xong, lập tức cúp máy.