Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 251 : Bốn người đàn ông, một vở kịch
Ngày đăng: 21:36 28/04/20
Tiền thân của tập đoàn Đại Đường là một doanh nghiệp nhà nước, lấy than đá làm nền tảng. Là một doanh nghiệp năng lượng quy mô lớn chuyên kinh doanh theo hình thức chuỗi, lấy điện lực, đường sắt, cảng khẩu, vận tải đường biển, dầu hỏa và công nghệ chế biến than làm một thể.
Sau khi thay đổi chế độ, tập đoàn này chuyển sang hình thức tư nhân, nhưng quyền cổ phần vẫn nằm trong tay nhà nước quản lý.
Cho nên, về phương diện nào đó, tập đoàn Đại Đường được hưởng thụ các chính sách ưu đãi mà các doanh nghiệp bình thường khác không có.
Cộng thêm, ngành năng lượng lại có liên quan đến các vấn đề dân sinh, nên có thể dễ dàng tưởng tượng được đến sự quan tâm, xem trọng của các cấp lãnh đạo phía trên.
Tứ đại gia tộc nhận được thiệp mời nên không thể không tới, ngay cả nhà họ Bàng có thân phận tương đối nhạy cảm cũng phải cử hai người cháu ngoại là Lục Chinh và Tống Bạch làm đại diện.
“Ba, cậu nhanh chút đi! Sắp trễ rồi!” Chu Dịch ăn mặc khá lịch sự, gõ mạnh cửa phòng.
Giây tiếp theo, cửa mở.
Tống Bạch vẫn còn mặc áo choàng tắm, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn, “La hét cái gì đó?”
Chu Dịch khịt mũi như chó: “Uống rượu à?”
Tống Bạch xoay người đi vào trong, sắc mặt không được dễ chịu cho lắm.
Chu Dịch đi vào theo, xoay tay đóng cửa lại, nhìn thấy bình rượu trống rỗng trên quần bar, tròng mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài.
“Bây giờ là lúc nào? Mẹ nó, cậu vẫn còn tâm trạng mượn rượu giải sầu à?” Chu Dịch hận không thể rèn sắt thành thép.
Tống Bạch lười để ý đến hắn, nhấc cổ tay lên xem, xoay người vào phòng tắm.
Tắm trước đã rồi nói sau.
Chu Dịch không thể chịu được dáng vẻ suy sụp của anh ta, dứt khoát chắn trước mặt, xách cổ áo Tống Bạch lên: “Ba, mẹ nó, cậu tỉnh lại đi! Chẳng qua chỉ là một người đàn bà, có đáng sống không ra sống, chết không ra chết thế không?”
Tống Bạch sửng sốt nhìn hắn.
Chu Dịch đau lòng, “Khắp chân trời này chỗ nào mà không có cỏ xanh? Cậu hà tất gì phải hành hạ bản thân ra nông nỗi này?”
“Nông nỗi nào?” Tống Bạch hất tay hắn ta, “Tôi chỉ uống có nửa ly nhỏ, buổi trưa ngủ hơi quá giờ mà cũng đáng để cậu kinh sợ sao?”
“Hả? Nửa ly nhỏ? Vậy chai rượu kia…” Nó trống rỗng mà!
“Mấy hôm trước uống còn dư.”
“Ồ.” Chu Dịch hơi ngơ ngác, “Bây giờ cậu có đang đau lòng không?”
“Nhàm chán!” Đồng chí Tiểu Bạch đi vòng qua hắn, tiến thẳng vào phòng tắm.
“Ba, cậu… không sao thật chứ?” Chu Dịch vẫn không yên tâm lắm.
Xét cho cùng, hắn có thể nhìn thấy Tống Bạch đối xử tốt với Đàm Hi đến nhường nào, những năm qua, hắn chưa bao giờ thấy Tống Bạch đổi xử hết lòng hết dạ với ai như vậy.
“Chậc, cậu nói xong chưa hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi với cô ấy chỉ là anh em thôi.”
Chu Dịch “ừ” một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt của anh ta vô cùng bình tĩnh nên mới thấy nhẹ nhõm hoàn toàn.
Đàm Hi trở thành người phụ nữ của Nhị gia, nên hắn sợ Tống Bạch sẽ đối đầu với vị “Diêm Vương mặt lạnh” kia, nghĩ tới thủ đoạn của Lục Chinh, Chu Dịch thấy rùng mình, có thể thấy ngay cả nửa phần cơ hội thắng cũng chẳng có.
Hơn nữa, vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em của hai người, quả thật không hề đáng chút nào.
Thật sự là một vở kịch hay!
Sau khi Lục Chinh và đổng sự trưởng tập đoàn Đại Đường hàn huyên với nhau xong, Tống Bạch cũng tiến lên trước lộ diện.
“Hay lắm! Cháu ngoại của lão Bàng đứa nào cũng ưu tú, khiến ông thấy rất ganh tị đấy nhé!”
Quên giới thiệu, ông lão khí thế mạnh mẽ, sắc mặt hồng hào đây là bạn bè cũ cùng kề vai tác chiến với ông Bàng năm xưa, hai người đã cùng lên chiến trường, từng giết quân giặc, còn đỡ đạn thay cho nhau, đó là giao tình sống chết có nhau!
“Đáng tiếc, con và cháu trai hai nhà chúng ta lại chiếm số đông, nếu không cũng có thể thân càng thêm thân.” Ông lão cảm thấy hơi tiếc nuối.
Lục Chinh và Tống Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không đáp lời.
Họ đều biết, ông có một đứa cháu gái cưng, còn lời lúc nãy là một lời mang hàm ý thăm dò.
“À… đợi vài ngày nữa, ông sẽ sắp xếp cho các cậu và Dao Dao gặp nhau, con bé đó thích nhất có người chơi cùng với nó.” Sự cưng chiều được bộc lộ ra hết trong lời nói.
Tống Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Ông lão lại nói thêm một lúc mới thả cho hai người đi.
Lục Chinh hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.
Vừa nghĩ tới vẫn còn một con yêu tinh đang đợi anh ở trên giường, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy khó chịu ở trong lòng.
“Anh.” Tống Bạch gọi anh, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lục Chinh mở cửa, hai người đi đến vườn hoa.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
Tống Bạch trầm ngâm trong giây lát: “Anh và Đàm… cô ấy quen nhau thật sao?”
“Tôi cho rằng hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi.”
“Vậy anh định nói thế nào với nhà họ Tần? Hoặc hai người dự tính sống với nhau cả đời trong mối quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận kia hay sao?”
Thậm chí, khiến Đàm Hi trở thành người thứ ba!
Dĩ nhiên, Tống Bạch không dám nói ra suy nghĩ này.
“Tôi sẽ xử lý.” Dưới ánh trăng, khuôn mặt của anh càng thêm lạnh lùng, khắc chế, nghiệm nghị và bất khả xâm phạm.
Tống Bạch đột nhiên cảm thấy rùng mình, “Tần Thiên Lâm cũng tới đây…”
Lục Chinh liếc nhìn anh ta.
Tống Bạch nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ hắn ta không phát hiện ra… Loại chuyện này rơi trúng đầu ai cũng sẽ cảm thấy là một điều vô cùng nhục nhã…”
Không bàn đến chuyện Tần Thiên Lâm có thích Đàm Hi hay không, nhưng chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi của một thằng đàn ông thì không thể nào dễ dàng bỏ qua được.
Nói thật, Tống Bạch không thể nào tưởng tượng ra được cảnh tượng hai cậu cháu lật mặt nhau vì một người phụ nữ trông sẽ ra sao…