Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 252 : Quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ có rất nhiều loại

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Dĩ nhiên, bên trong đây cũng có sự tư lợi của Tống Bạch.



Tần Thiên Lâm không xứng với Đàm Hi, còn Lục Chinh và cô ấy lại cách nhau bởi một tầng quan hệ khó xử, ngao cò tranh đấu, cuối cùng tới phiên anh ta ngư ông đắc lợi cũng không phải là không có khả năng.



Nếu Đàm Hi có để lộ một chút tình ý với anh ta thì cho dù có phải xông vào biển lửa, anh ta cũng sẵn lòng cạnh tranh.



Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.



Con nhóc đó thật sự coi anh ta là anh em, bên trái kêu “Tiểu Bạch”, bên phải kêu “Bạch Bạch”, hại anh ta muốn có môt chút suy nghĩ gì đó bậy bạ trong đầu thì cũng chẳng còn hứng thú nữa.



Thôi vậy, làm anh em cũng không có gì không tốt.



Suy nghĩ này rất Tống Bạch.



“Anh, anh đừng để cô ấy phải chịu uất ức“. Do dự một lúc lâu, đồng chí Tiểu Bạch vẫn cảm thấy bản thân nên nhắc nhở đôi điều.



Lục Chinh vẫn giữ cái bộ dạng không màng đến lý lẽ ấy, “Người phụ nữ của ông, ông sẽ tự lo.”



Ý nói, cậu khỏi cần lo cho ông đây!



Tống Bạch bị nghẹn họng, rặn cả nửa ngày trời cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nào.



Lục Chinh phất tay áo rời đi.



….



Thấy Cố Hoài Sâm đang trò chuyện với người khác, Hề Đình mượn cớ đi toilet để hít thở không khí trong lành.



Vừa mới bước ra đại sảnh thì bắt gặp một bóng người cao lớn quẹo ra khỏi hành lang, bước chân bỗng chậm lại, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ xấu xí.



“Đi theo tôi.” Lướt qua vai nhau, giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng bên tai cô ta.



Sắc mặt Hề Đình cứng ngắc.



Tần Thiên Lâm trực tiếp rời đi.



Cô ta cắn răng, nhưng vẫn quyết định đi theo.



Hai người lần lượt bước vào phòng nghỉ VIP, Hề Đình vào sau đóng cửa lại, Tần Thiên Lâm đã xoay người, nhìn cô ta theo kiểu cười như không cười.



“Tiểu Đình, lâu rồi không gặp.”



Hề Đình nhất thời hoảng hốt, khuôn mặt này vẫn giống như khuôn mặt anh tuấn trong ký ức của cô ta.



Năm đó, Tần Thiên Lâm theo đuổi cô ta, cô ta không chần chừ bao lâu bèn đồng ý, lý do bên trong không thể tránh khỏi liên quan đến khuôn mặt đẹp trai này của hắn.



“Đúng là đã lâu không gặp…” Khẽ thở dài, trong mắt ẩn chứa đôi chút buồn bã.



Mỗi một động tác và ánh mắt của Hề Đình đều làm rất vừa phải khiến người ta vẫn thèm muốn, tình ý miên miên.



Nhưng, hắn ta lại không dính chiêu này của cô ta, “Đi theo cậu Ba nhà họ Cố, cuộc sống chắc sung sướng lắm nhỉ?”



Sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng vẻ muốn nói lại thôi trông giống với kiểu có nỗi niềm gì rất khó nói.



Nỗi lòng của Tần Thiên Lâm phức tạp, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chung quy người phụ nữ này vẫn là một khúc mắc trong lòng hắn…



Không liên quan đến việc yêu hay không yêu, chỉ là, không nuốt trôi được sự buồn bực ở trong lòng.



Thật là to gan, đá hắn rồi lại chạy theo thằng khác…




Tiểu công trúa phàn nàn một hồi, Đàm Hi lắng nghe chăm chú.



“Đúng rồi, cậu sắp về ký túc xá sao?”



Đàm Hi ừ một tiếng, “Thu gom đồ đạc, đi chơi vài ngày.”



“Đi với người đàn ông của cậu?”



“Dĩ nhiên.”



“Chậc, tớ đây từ chối ăn cẩu lương của các người!”



Hai người nói cười vài câu rồi cúp máy.



Đàm Hi thay đồ xong, vệ sinh hoàn tất, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, vừa ra khỏi phòng ngủ liền kịp lúc nhân viên phục vụ mang bữa sáng đến.



Lục Chinh bước ra khỏi phòng sách, “Dậy rồi? Qua đây ăn sáng.”



“Vâng.”



“Lát nữa về ký túc xá à?”



“Vâng.”



“Anh đưa em đi.



Gần trưa, hai người mới ra ngoài, Lục Chinh dừng xe trước cổng trường học, cùng cô đi đến dưới ký túc xá.



“Đợi em 10 phút, rất nhanh thôi!” Đàm Hi hôn anh một cái, xoay người chạy lên lầu.



Anh sờ vào má của mình, sâu thẳm trong đáy mắt dường như lóe lên sự bất đắc dĩ.



Lúc Đàm Hi vào cửa, rèm cửa sổ kéo sát, trong phòng tối đen như mực.



Hàn Sóc đang ngủ ngon trên giường của mình, ngay cả tiếng mở cửa cũng không thể làm cô ấy thức giấc, khóe miệng Đàm Hi co giật, cô nàng này chắc là heo cái chuyển thế.



Thu gom đồ đạc nhanh chóng, còn đặc biệt mang theo cả thẻ ngân hàng.



Bên trong có mấy vạn tệ tiền bán giày, và còn cả tiền lời trong sòng bạc.



Nói đến sòng bạc, Đàm Hi mới giật mình phát hiện ra gần một tuần rồi cô chưa liên lạc với hai vợ chồng Ân Hoán.



Lập tức lấy điện thoại ra, nhưng suy nghĩ lại, cũng thấy không cần phải vội vào lúc này.



Đàm Hi thu dọn xong xuôi, kéo theo chiếc vali cỡ bự chuẩn bị rời đi, Hàn Sóc vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.



Trong lúc cô dọn đồ, Hàn Sóc còn lật người vài lần, thỉnh thoảng còn chép miệng vài cái.



Đàm Hi đảo tròng mắt, tiện tay cầm chiếc bút lông màu đen trên bàn lên, rón rén trèo lên chiếc thang nhỏ.



Vừa hay mặt Hàn Sóc lại hướng lên, thuận tiện gây án…



Rầm!



Tiếng đóng cửa.



Hàn Sóc run lên, bật người ngồi dậy: “Sét đánh à?”