Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 253 : Anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Nói xong, lại nằm xuống ngủ tiếp.



Đến khi bụng đói cồn cào mới lọ mọ bò dậy, chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.



Nhưng khi rửa mặt, nhìn cái mặt mèo trong gương, Hàn Sóc không thể bình tĩnh được nữa.



Má trái má phải, mỗi bên có hình một cái đầu heo, mi tâm có một chữ “lười” to đùng.



“Đàm Hi, cậu không xong với tớ đâu!”



….



“Hắt xì!” Đàm Hi xoa mũi.



Lục Chinh hạ cửa xe xuống, không khí trong lành lùa vào, Đàm Hi thở phào một hơi.



“Đi ra sân bay lúc này có sớm quá không?”



“Đến rồi hãy nói.”



8 giờ tối, hai người từ lối VIP lên máy bay, khoang hạng nhất.



Đàm Hi cầm điện thoại nhàm chán lướt Weibo, cô tiếp viên hàng không cao ngỏng mỉm cười nhắc cô nên tắt điện thoại, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn lên người Lục Chinh.



8 giờ 30, máy bay cất cánh đúng giờ.



Nhận thấy ông lớn nào đó cứ kè kè theo bên cạnh nên cuối cùng Đàm Hi từ bỏ ý định gọi điện cho Ân Hoán.



Chỉ dùng hình thức nhắn tin thông báo, hai tháng sắp tới sẽ cho ra loại cổ mới.



Khi máy bay tăng tốc, mượn lực lao lên mây xanh, Đàm Hi bắt đầu thấy ù tai, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một sự khủng hoảng, nhưng lại biến mất nhanh trong giây lát.



Cô nắm chặt tay áo của anh.



“Sao thế?” Ánh mắt anh dịu dàng.



Đàm Hi lắc đầu.



“Ngủ đi.” Ấn đầu cô lên vai, động tác của anh mạnh mẽ, không cho phép cự tuyệt.



“Vâng.”



Nhiều năm về sau, Đàm Hi suy nghĩ rất nhiều lần, nếu không có chuyến du lịch lần này thì có phải cô và Lục Chinh sẽ không gặp phải nhiều trắc trở như thế?



Ra đi nhiều năm, dị quốc tha hương, nhưng sự ràng buộc trong lòng chưa bao giờ đứt đoạn.



Nỗi nhớ đầy vơi, đủ sức xây đắp thành một tòa pháo đài kiên cố, cô ở bên trong, còn anh… thì ở phương xa.







Gần đây, Ân Hoán sống rất tốt.



Vợ đã trở về, sòng bạc hốt tiền mỗi ngày, cuộc sống thối nát bắt đầu lan tỏa một ít sức sống.



Hắn vẫn còn ở phố Thanh Đồng ồn ào hỗn tạp ấy.
“Ha ha…”



Nhưng hắn lại không phải là nhất phẩm đới đao thị vệ Phúc Nhĩ Khang…



Ăn xong bữa sáng, Ân Hoán rửa sạch bát đũa, lái xe ra ngoài.



Sáng sớm, Phì Tử đến mở sòng, đã đón tiếp và tiễn đi vài đợt khách đặt cược.



“Anh Hoán, chào buổi sáng!” Vừa nghe thấy tiếng động cơ, hắn đã biết người đến là ai.



“Ăn sáng chưa?”



“Ăn rồi, kêu thức ăn ngoài giao tới.”



“Tên nhóc nhà cậu sống cũng tốt đấy chứ!”



Phì Tử châm thuốc cho hắn, Ân Hoán giơ tay ra giật lấy bật lửa, nhanh chóng châm thuốc, rồi trả lại cho đàn em.



“A Phi và Nhất Sơn đâu?”



“Chắc vẫn còn một trận nữa.”



“Sau khi tụi nó về thì kêu tụi nó lên lầu, anh có việc cần dặn dò.”



“Được!”



Gần giữa trưa, khách đặt cược ra về, A Phi mới trở về trong cơn mệt mỏi, Nhất Sơn cũng cùng đi với hắn.



“Anh Hoán có việc cần tìm, em sẽ xử lý xong nốt chuyện ở đây, anh lên trước đi.” Phì Tử gào lên: “Chân tay nhanh nhẹn lên một chút! Đừng làm chậm trễ thời gian thanh toán của bên kia!”



Anh em bốn người ngồi trên lầu hai ăn đồ ăn được giao tới, miễn cưỡng lấp đầy bụng.



Miệng Ân Hoán ngậm điếu thuốc, đi vòng ra sau bàn làm việc, rút vài cọc tiền từ trong ngăn kéo ra, ném thẳng lên bàn.



Toàn là cọc tờ 100 tệ.



“Mỗi cọc 5 vạn, mỗi người hai cọc, tự cầm lấy.”



Hai mắt Phì Tử thẳng tắp, suýt nữa đánh rơi đôi đũa trong tay, “Anh Hoán, số đó… đều cho chúng em ạ?”



“Nhìn dáng vẻ của chú mày kìa… không có triển vọng!” Ân Hoán trừng mắng nhìn hắn ta.



Phì Tử cười hì hì, “Em cứ cảm thấy như có bánh từ trên trời rơi xuống!”



Nhất Sơn thì lại không hề nói nhiều, tiện tay gom lấy hai cọc, nhét vào trong đáy quần.



A Phi cũng cầm theo, nhưng không nhét vào quần mà bỏ vào trong túi hồ sơ.



Bây giờ hắn đang phụ trách nhóm khách hạng sang, ngày thường phải mặc đồ tây mang giày da chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, trông cũng rất ra dáng chuyên nghiệp.



Phì Tử nâng niu cọc tiền trên tay, hai mắt phát sáng, trông vô cùng vui vẻ!



“Mẹ ơi, mới có hai tháng thôi, lại có thêm 10 vạn rồi…”