Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 259 : Thức dậy uống nước, bên gối không còn ai

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Đàm Hi phát hiện, món ăn ở đây rất nhiều, từ món ăn của Pháp đến món Địa Trung Hải, món Nhật món Trung đều có hết.



Cuối cùng, cô gọi món thịt bê nấu kiểu Zurich, xúc xích nướng, vì tò mò nên cô gọi thêm một phần lẩu phô mai, ừ… với thêm một cốc bia lên men thủ công.



Cô nói bằng tiếng Anh, giọng Mỹ chính tông, tốc độ nói nhanh, cắn nhả chữ nhẹ nhàng, rất dễ nuốt chữ, nhân viên phục vụ nghe rất khó khăn, méo hết cả mặt.



Lục Chinh chỉ đành nói chậm và lặp lại một lần.



“Sao anh không nói tiếng Thụy Sĩ?” Đàm Hi chớp mắt với anh.



“Tiếng Thụy Sĩ?”



“À, tức là tiếng Romansh.” Thứ tiếng địa phương này bị Đàm Hi âm thầm coi là “tiếng Thụy Sĩ”, dù sao cũng chỉ có người Thụy Sĩ biết nói.



“Em có thể hiểu được?” Ánh mắt anh kinh ngạc.



“Sao nào, xem thường em?” Hất cằm, bộ dạng vô cùng đắc ý.



Việc này đơn giản thôi, Thụy Sĩ tổng cộng có 3 loại ngôn ngữ chính thống: tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý. Ba thứ tiếng này Đàm Hi đều có thể nghe hiểu một chút, nhưng người nước ngoài đến sân bay đón cô và Lục Chinh lúc trước dùng loại ngôn ngữ khác, vậy thì chỉ còn lại tiếng Romansh mà chỉ ít người Thụy Sĩ biết nói.



Đàm Hi không hiểu, nhưng cô biết phép loại trừ!



Sự suy tư xẹt qua trong mặt anh, ẩn chứa sự dò xét, biểu hiện từ lúc máy bay đáp xuống đến bây giờ của Đàm Hi không giống như người lần đầu ra nước ngoài, nhưng khi làm hộ chiếu, trong hệ thống của cảnh sát lại không có ghi chép gì về việc xuất nhập cảnh của cô.



Đàm Hi biết người này đang nghi ngờ điều gì, nhưng cô không sợ, người theo chủ nghĩa vô thần như Lục Chinh chắc chắn sẽ không tin vào việc mượn xác hoàn hồn, thậm chí sẽ không bao giờ liên tưởng đến phương diện này.



“Trước đây đã từng tới?” Ánh mắt của cô quá vô tư, anh không nhìn ra được chút đầu mối nào.



“Từng xem qua hướng dẫn.” Đàm Hi ghé đến trước mặt anh, “Có bỗng nhiên thấy em rất thông minh không?”



“…”



“Trả lời!”



“… Ừ.”



“Vậy còn tạm được.”



Sau bữa ăn, cô nàng nào đó đã no căng bụng vẫn gọi thêm một phần đồ ngọt, ăn chưa được năm phút đã kêu đau bụng.



Lục Chinh vừa tức giận vừa đau lòng, mắng cô đáng đời.



Đàm Hi bỗng chốc xù lông lên, “Anh là đồ không có lương tâm!”



Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi đến khi cô dễ chịu hơn mới rời đi.



Nhiệt độ ban ngày không thấp lắm, khoảng 10 độ, ánh nắng rực rỡ, chỉ có điều gió thổi qua lại hơi lạnh.



Lục Chinh choàng khăn cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng do rượu trông càng quyến rũ, khiến cổ họng anh hơi ngứa.



Hai người đi đến hồ Zurich, quả nhiên nhìn thấy lũ thiên nga chụm lại thành bầy.



Đàm Hi cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dây màu đen mát mẻ, chiếc mũ bị cô gỡ xuống, một mái tóc đen mướt tung bay trong gió, cô tạo dáng xong, đón lấy ánh mặt trời, xoay đầu lại cười.



Tách!



Lục Chinh ấn nút chụp, dánh vẻ cười tươi như hoa của cô được lưu giữ lại.



Đàm Hi chạy lại xem hình, chê góc độ không đúng, bố cục hỗn loạn, ánh sáng cũng không đủ đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xóa đi.



Đây là lần đầu Chày Gỗ nhà cô chụp cho cô.



“Qua bên kia đứng yên.” Đàm Hi chỉ vào vị trí trước chỗ của cô đứng.



“Làm gì?”



“Chụp hình.”



Lục Chinh không thể chịu đựng được sự nhõng nhẽo của cô, cuối cùng vẫn phải nộp vụ khí đầu hàng.



“Ở đây?”



“Nhích qua trái… lên phía trước một chút… xoay người, quay đầu lại…”



Dưới ánh nắng, anh mặt một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bối cảnh là mặt hồ Zurich xanh biếc, dung mạo tuấn tú cương nghị, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, ngay cả quả đầu đinh cũng được mạ một lớp ánh nắng vàng kim chói lọi, cứ như thiên thần giáng thế.



Tiếng chụp hình vang lên, hình ảnh được ghi lại.



“Nhìn đi, đẹp hơn tấm anh chụp cho em nè.”



Lục Chinh cau mày, tầm nhìn dừng lại trên màn hình, kỹ thuật đúng là cao hơn anh.



“Yên tâm, em sẽ không chê bai gì anh đâu.” Đàm Hi ôm lấy cánh tay của anh, lắc qua lắc lại, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.



Con tim anh khẽ động, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng con ngươi lạnh lùng lại bất giác nhuộm lên ý cười.



Buổi chiều, hai người đi tới giáo đường Thánh Peter, Đàm Hi thấy hơi mệt, không có tâm trạng vào trong tham quan, chỉ cầm máy ảnh chụp vài bức ảnh ở bên ngoài.



Lục Chinh là một người đàn ông Hoa Hạ chân chính từ trong xương tủy, còn từng đi lính nữa, không tin ma thần, không tin tôn giáo nên cũng không muốn đi vào.



Cho nên hai người chỉ dạo một vòng ở bên ngoài.



Lúc đi, Đàm Hi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kéo Lục Chinh đến phía trước một chiếc cột trắng, lắp chân máy, điều chỉnh thời gian hẹn giờ.



Sau đó, đụng vào ngực anh như một chú nghé con điên cuồng, ngẩng đầu, mỉm cười.



Cô nói: “Lục Chinh, hôn em!”



Anh khẽ sửng sốt.



Thời gian không đợi ai, Đàm Hi quyệt định nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó kéo xuống…



Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, tiếng chụp ảnh vang lên.



Ánh nắng rọi lên hai con người đang ôm hôn nhau, đẹp như một bức danh họa tuyệt thế.



Rời khỏi giáo đường, chạy thẳng đến đường Bahnhofstrasse.



Chỗ này được mệnh danh là con đường giàu có nhất trên thế giới, độ dài 1.4km, ngang ngửa với sông Limmat, các cửa hàng nổi tiếng và ngân hàng nhiều vô số kể.



Vì để bảo đảm chất lượng không khí, nơi này cấm xe hơi chạy vào, chỉ có xe điện có thể hỗ trợ cho việc đi lại.



Mùi thơm lan tỏa trong không khí, đường phố sạch sẽ không một hạt bụi, dường như ngay cả bầu trời nơi đây cũng trong xanh hơn so với các nơi khác.



Đàm Hi chỉ vào một nhánh cây trụi lủi bên đường, vẻ mặt tò mò: “Đây là cây gì?”



“Cây Linden.”



“Thế ngôi nhà gieo trồng hoa đỏ trước cửa sổ thì sao?”



“Ngân hàng quốc gia Thụy Sĩ.”



“Sao anh biết được?”


Thời Cảnh cầm lấy một lọn tóc vươn trên vai Đàm Hi, ngoáy trước mũi cô, cười vô cùng xấu xa.



Chát…



Mu bàn tay bị đánh một cái, Thời Cảnh không kịp thu tay về.



“Đáng đời!” Đàm Hi ném ra một ánh mắt hả hê sung sướng.



“Con nhóc này, có tin anh…”



“Anh thế nào? Đánh em à?” Cô rúc người vào trong lòng Lục Chinh, kiểu cáo mượn oai hùm điển hình, “Có ngon thì cứ thử xem!”



“Lão Lục, trông chừng cô bé nhà anh, phiền chết mất thôi!”



Lục Chinh không nhìn anh ta, rút lọn tóc kia trở về, nhìn Đàm Hi, thì thầm một tiếng: “Ngoan.”



Thời Cảnh run lên, răng sắp bị ê hết rồi.



“Khi nào về nước?” Lục Chinh hỏi.



“Ngày mai. Hay hai người cùng về với chúng tôi?”



“Không muốn!” Không đợi Lục Chinh trả lời, Đàm Hi đã mở miệng từ chối trước, “Chúng tôi đến đây để đi du lịch!”



“Chậc, nhìn không ra lão Lục… anh cũng đen lắm.” Sau đó nháy mắt với Đàm Hi, “Nhóc con, em không thể bị con sói to này tha đi mất đấy nhé, nếu không, ngay cả xương cũng không còn đâu!”



Đàm Hi xót xa trong lòng, thật ra, cô đã chẳng còn xương nữa, bị con sói nào đó nuốt vào trong bụng rồi, chắc đã tiêu hóa thành cặn rồi.



“Đội trưởng Lục, hôm nay cảm hơn anh nhắc nhở, nếu không tôi thật sự…” Thạch Dao đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Chinh.



Đó là ánh mắt gì, Đàm Hi hiểu rõ!



Cười: “Vị đồng chí nữ ơi, thật ra cô nên cảm ơn tôi chứ ~” Dưới khuôn mặt ngây thơ là một con tiểu ác ma đang nở trứng.



Thạch Dao nhất thời kinh ngạc, ngay cả Thời Cảnh cũng hơi sửng sốt.



Đàm Hi đổi sang một tư thế dựa dễ chịu hơn, đồng tử Thạch Dao co rút lại, môi mím chặt.



“Em á?” Thời Cảnh xem như đang nghe truyện cười.



Cau mày, “Anh không tin à?”



Thời Cảnh lắc đầu.



“Nghĩ lại xem lúc đó em đang ngồi ở đâu. Đồ ngốc!”



Thời Cảnh sửng sốt.



“Bây giờ tin rồi?” Đàm Hi nhướng mày, vô cùng đắc ý.



Lục Chinh gật đầu, xem như khẳng định cách nói của cô.



“Nhóc con, làm sao em phát hiện được?” Ánh mắt Thời Cảnh nhìn cô nhất thời thay đổi, giống như đang nhìn bảo bối gì đó vậy.



Đàm Hi liếc mắt nhìn Thạch Dao, mỉm cười, “Em thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai nên đi ra ngoài tìm, vừa hay đụng phải đám người đó đi thang máy lên lầu 8, em leo cầu thang thoát hiểm đi lên theo, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của một người, muốn thò mặt ra xem thử ~”



“Chà…” Thời Cảnh vuốt mồ hôi thay cô, “Vận may của em không phải may kiểu thường đâu.”



Bỏ lỡ chiêu trò Eite cố ý sắp xếp để qua mặt, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt kịp được hành tung của hắn, dù sao, Thời Cảnh phục sát đất với vận may của nha đầu này.



Sắc mặt Thạch Dao trắng bệch, điều cô ta quan tâm dĩ nhiên không giống với Thời Cảnh!



Thức dậy uống nước, phát hiện bên gối không có ai…



Chuyện này nói lên điều gì?



Ngay cả tên ngốc cũng đều biết!



Lén nhìn Đàm Hi, một cô gái rất trẻ trung, vẫn còn nét ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt, chẳng lẽ Lục Chinh lại thích kiểu con gái như vậy?



Rõ ràng không phải mà…



Chân mày cô ta nhăn chặt vì xoắn xuýt, dáng vẻ không cam lòng được Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng, tay dùng sức, trực tiếp nhéo vào chỗ mềm nhất bên hông của người nào đó.



Cả người Lục Chinh cứng đờ, nặng nề nhìn người trong lòng.



Đàm Hi ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng.



Mẹ nó! Ai bảo anh trêu hoa ghẹo bướm hả?



Anh trai binh lính, em gái quân đoàn, thật không thể nào chịu đựng được!



“Cô đồng chí kia ơi, có phải bây giờ cô nên cảm ơn tôi không?” Chớp đôi mắt to, cho dù có bày ra dáng vẻ ép người quá đáng thì cũng khó khiến người ta thấy ghét được.



Ai kêu tuổi cô còn nhỏ, không hiểu chuyện nào?



Thạch Dao bỗng hiểu rõ, đây rõ ràng là đang nhắm vào cô ta!



Tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư sâu xa, chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành!



“Vậy cảm ơn cô nhé!” Cô ta lên tiếng, mỉm cười, Thạch Dao cũng không phải là người ăn chay!



Ánh mắt Đàm Hi khẽ lóe lên, chà, nhìn kiểu này xem ra đã phản ứng lại, muốn đối đầu với cô chứ gì?



Hừ, cái thứ gì đây không biết…



Ngáp một cái, rồi xoa mắt, sau đó cọ vào ngực anh, “A Chinh, em buồn ngủ rồi…”



Tiếng nỉ non nũng nịu, cho dù là quả tim cứng như sắp thép cũng nên trở nên mềm mại hẳn đi.



“A Cảnh, việc còn lại tôi không nhúng tay vào nữa, cậu tự nói với ông Cát một tiếng. Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”



Nói xong, vỗ vai Đàm Hi, ra hiệu cho cô đứng lên.



“Em bị dọa sợ rồi.” Sắc mặt cô nàng nghiêm lại, rất chính thức, “Nhức chân.” Cho nên, anh hiểu mà.



Quả thật, giới hạn của Thời Cảnh đã bị làm mới bởi cái dáng vẻ vô lại, côn đồ của cô.



Nhưng mà Lục Chinh vẫn dung túng, không nói lời nào, trực tiếp bế cô lên, “Đi thôi.”



“Hả? Ồ…”



Đàm Hi thò đầu ra vẫy tay với hắn, “Bye bye, Kẹo Thập Cẩm ~”



Sau đó lại lại xoay sang hướng Thạch Dao, cười tươi như hoa: “Nữ đồng chí, kỹ thuật trinh thám của cô cần phải nâng cao thêm đấy nhé, bye ~”



Sắc mặt Thạch Dao bỗng chốc trở nên khó xem.



Thời Cảnh thở dài, “Đúng là cô nên tự kiểm điểm lại.” Tuy không nặng lời, nhưng ánh mắt sắc bén đã nói lên tất cả.



Sai lầm lần này e rằng không thể cho qua đơn giản được.



Cô ta không sợ bị trừng phạt, điều duy nhất cô ta không hiểu được là tại sao Lục Chinh lại quen với kiểu con gái này, còn… ở chung nữa?