Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 260 : Bóng dáng đó, người đó

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Lục Chinh bế Đàm Hi về lại lầu 6.



Mở cửa, vào phòng, Đàm Hi ở trong lòng anh khẽ móc chân, đóng cửa lại.



“Hết buồn ngủ rồi?” Lục Chinh đặt cô lên giường, cô nàng lật người ngồi dậy, làm gì còn cái dáng vẻ buồn ngủ lúc nãy nữa?



Đàm Hi liếc mắt, “Nói đi!”



Lục Chinh khựng lại, “Nói gì?”



“Chuyện hôm nay anh không định cho em một lời giải thích à?”



“…”



“Được, vậy em hỏi nhé. Mục đích anh đến này?”



“Du lịch.” Ngừng lại, bổ sung thêm, “Với em.”



Đàm Hi nhướng mày, tâm trạng hơi tốt lên, “Đừng nói với em, anh và Kẹo Thập Cẩm xuất hiện ở nơi này chỉ là trùng hợp?”



Lục Chinh không nói gì.



“Bảo mật à?”



“Ừ.”



“Được thôi.” Đàm Hi không dây dưa nữa, thái độ của anh đã nói lên tất cả, còn về nội dung bảo mật cụ thể, cô chẳng có hứng thú để biết, cơ mật quân sự mà, cô hiểu.



Thật ra cô vẫn luôn tò mò, tại sao Lục Chinh lại đột nhiên chuyển nghề qua làm kinh doanh.



Theo lý mà nói, có nhà họ Bàng làm hậu thuẫn, tiền đồ của Lục Chinh có thể nói là xán lạn một vùng, chỉ cần ở trong bộ đội vài năm, chuyện thăng chức thăng hàm là việc dễ như chơi.



Tướng quân uy phong lẫm lẫm và thương nhân toàn thân đều bám mùi tiền, nếu có chút đầu óc cũng biết sẽ biết nên chọn lựa thế nào.



Cử động cánh môi, lời đã đến bên miệng nhưng lại nuốt ngược trở vào.



Thôi vậy, mặc kệ anh ấy là tướng quân hay là thương nhân, chỉ cần là Lục Chinh, Đàm Hi cô đều sẽ chiếm hết.



“Người phụ nữ đó, là ai?” Đây mới là việc cô quan tâm nhất.



“Thạch Dao. Đội viên đội tác chiến đặc biệt.”



“Nữ binh?”



“Ừ.”



“Có quân hàm?”



“Thiếu tá.”



Đàm Hi đảo tròng mắt, “Thế còn anh?”



Lục Chinh nhìn cô.



“Sao nào, lại bảo mật à?”



“Thiếu tướng. Không quân hàm”



Đàm Hi cau mày, “Nghĩa là sao?”



“Đình chỉ công tác, bảo lưu quân hàm.”



“À, thế có lương tháng không?”



Lục Chinh bị cô chọc tức đến bật cười, “Sợ ông đây không nuôi nổi em?”



“Câu này là đề cao anh, hay xem thường em?” Đàm Hi chỉ vào một chỗ nào đó, là thành quả cô xương máu cả buổi chiều của cô. “Thế nào?”



Số tiền đó cộng lại cũng đủ cho một người bình thương đi chơi hết cả châu Âu.



Lục Chinh giơ tay ra véo cằm cô, không dùng sức, nhẹ nhàng, “Phá của.”



“Chê em à?”



“Của cải nhiều, cho nên…” Anh cười, đẩy ngã cô xuống giường, cúi đầu hôn, “Không sợ em phá.”



Đàm Hi hài lòng.



Thông minh không đi vạch trần ý nghĩ đó của Thạch Dao, không thấy Chày Gỗ nhà cô không hề hay biết gì sao?



Rất không đáng!



Cũng không biết câu nào của Lục Chinh chọt trúng vào chỗ mềm yếu của cô, Đàm Hi nhiệt tình như một con yêu tinh, hai cơ thể quấn quýt với nhau đến tận trời sáng mới bình tĩnh lại được.



Trong nắng sớm tinh mơ, đôi đồng tử đen nhánh của anh sáng kinh người!



Đàm Hi ngủ một giấc đến chiều, ngoại trừ bụng dưới hơi căng và nhức chân ra thì mọi thứ vẫn ổn.



Chống đầu, nằm nghiêng người, trong phòng có máy sưởi, cô dứt khoát đạp chăn ra.



Lục Chinh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu bèn nhìn thấy một cảnh hấp dẫn như trên, nhịp tim đập chậm lại, hô hấp cũng chậm theo.



“Đắp chăn lại.” Giọng nói vừa trầm vừa khàn.



“Em không.” Đàm Hi bĩu môi, vươn nửa người ra đi lấy di động đặt trên tủ đầu giường.



Lục Chinh nhanh hơn cô một bước, vớt vào trong tay.



“Đưa cho em.”



Lục Chinh giơ tay lên, cố ý để điện thoại càng xa, “Nghe lời.”



“Mời anh xem anh lại không xem, ngốc!” Nói xong, bực bội chui người vào trong chăn.



Lục Chinh: “Đừng dụ dỗ anh.”



Đàm Hi: “Em cứ thích dụ dỗ anh đấy.”




“Đàm Hi!”



Nghe tiếng quay đầu lại, là Lục Chinh.



Cô trề môi, lảo đảo chui vào lòng anh, “Anh Chinh, anh đến rồi à…”



Gần đây, số lần trở về nhà của Tống Bạch ít đi, thường kéo bọn Tưởng Hoa đi chơi suốt đêm.



“Sắp 12 giờ rồi, đây là ván cuối cùng, mau mò bài đi!” Chu Dịch không được tập trung, đã muốn chuồn đi từ lâu rồi.



“Anh Dịch, anh vội cái gì?” Dương Tự nhìn hắn, “Đôi K!”



Tưởng Hoa ra hai lá K, thuận tay nâng gọng kính vàng trên mũi: “Vội về khách sạn ngủ với gái.”



Chu Dịch không hề có một chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, miệng ngậm thuốc, giọng nói hơi không rõ ràng: “Lò luyện cực phẩm.” Vứt ra một ánh mắt vô cùng mờ ám.



Tống Bạch nhìn bài trong tay, không nói gì.



Vận may hôm nay của Chu Dịch không tồi, ván cuối cùng thắng được khoảng 10 vạn, “Được rồi, hôm nay đủ tiền chơi gái rồi.”



Tống Bạch đứng dậy, nhìn Tưởng Hoa và Dương Tự, “Đi đâu tiếp đây?”



“À… Anh Ba, anh không về nhà hả?”



“Về làm gì?”



“Bà anh không nhắc anh sao?”



Tống Bạch hừ một tiếng, “Bà cụ bây giờ không rảnh để nhắc nhở tôi đâu.”



“Là sao?”



“Không nói nữa, rốt cuộc có đi nữa hay không?”



“Có.”



Tối nay, Tống Bạch lại thoát được một kiếp, anh ta thật sự không muốn về nhìn hai người phụ nữ chiến tranh lạnh với nhau.



Không sai, mẹ anh và chị dâu anh ta lại chống đối nhau rồi.



Thật ra chuyện rất đơn giản, đó là lúc ăn cơm, bà Bàng thuận miệng nhắc đến chủ đề sinh con đầy nhạy cảm, bà nội vừa chơi đùa với đứa cháu bên nhà hàng xóm về, mê tít mắt nên nói giúp đôi câu, nhưng cũng không nói quá thẳng, mục đích là muốn hai vợ chồng Tống Tử Văn tính toán đi là vừa.



Liêu Gia Văn không thích nghe những lời vòng vèo, hất đũa bỏ đi trước mắt ông cụ, bà cụ.



Tối hôm đó, đòi chuyển ra ngoài.



“Gia Văn, cô có ý gì hà?” Bà Bàng vốn đã nguôi giận, đang ngồi trên sô pha xem tivi thì bất ngờ nhìn thấy con dâu cả xách hành lý đi xuống, thế là mặt mày bỗng nhiên đen thui lại.



“Dọn ra ngoài ở.” Câu này nói rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì.



Bà Bàng cảm thấy nhói lòng, bà tự hỏi bao nhiêu năm qua không hề bạc đãi đứa con dâu này, cô ta muốn lo sự nghiệp, nhà họ Tống lót đường thay cho cô ta, cô ta muốn ở nước ngoài, cũng theo ý cô ta, hôm nay chẳng qua chỉ nhắc nhở nó sớm sinh con, thằng lớn và cô ta đều không còn nhỏ nữa, đây vốn là chuyện đương nhiên.



Bà còn chưa tức giận, Liêu Gia Văn lại được nước làm tới.



Nói thật ra, đứa con dâu này hay cáu giận, quá thanh cao, gả vào nhà họ Tống những năm qua đều trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, không tận tâm với ba mẹ chồng, ngay cả với chồng cũng không lo lắng gì tới, bà Bàng không hề hài lòng.



Nể mặt đứa con lớn nên mới cố gắng nhẫn nhịn.



Nếu đổi lại tính cách những năm trước, gặp phải đứa con dâu như thế này thì bà đã ra tay trừng trị từ lâu rồi chứ không có chuyện để cho cô ta tự do bay nhảy thế này đâu!



Thôi vậy, vì con trai, bà tiếp tục nhịn cơn tức này, “Đang yên đang lành tại sao lại muốn dọn đi?”



“Không làm mẹ chướng mắt.”



Cổ họng Bàng Bội San nghẹn lại, cơn tức trong lòng đọng lại một chỗ, thật sự là… phẫn nộ đến cực điểm!



Hít thở sâu, tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng vẫn không bùng nổ mà cố gắng dịu dàng khuyên nhủ: “Con cũng biết, gần đây là thời kỳ quan trọng của thằng cả, con làm vậy không phải khiến người ta hiểu lầm…”



“Hiểu lầm? Hiểu lầm chúng con cãi nhau sao?” Liêu Gia Văn cười lạnh, “Đây vốn dĩ là sự thật!”



“Cô muốn hại nó sao?” Gia đình bất hòa chẳng khác nào như một đòn chí mạng đối với một người làm quan.



“Mẹ, chuyện cạnh tranh ứng tuyển bây giờ là người tài năng mới xứng đáng, năng lực quyết định tất cả, không hề liên quan gì đến việc con có ở nhà hay không!”



Bàng Bội San không biết nên nói đứa con dâu này ngu hay khờ!



Nhưng lại nghe Liêu Gia Văn tiếp tục nói, “Làm người bớt vài trò mánh khóe, làm nhiều chuyện thực tế còn quan trọng hơn tất cả, không cần phải dùng tới những thứ giả tạo này.”



“Hừ, Gia Văn, cô đang châm chọc tôi?”



“Mẹ, con chỉ đang nhắc nhở mẹ.”



Bàng Bội San thật sự sắp bị đồ ngu này làm tức điên, đúng lúc Tống Tử Văn bước ra khỏi phòng sách, khoảnh khắc nhìn thấy hành lý, anh ta bỗng ngơ ngác, sự mệt mỏi nặng nề lướt qua trong mắt, nhưng bị che giấu sạch sẽ một cách nhanh chóng.



“Sao thế?”



“Đến đúng lúc lắm, vợ con đòi dọn ra ngoài, con nói thế nào đây?”



“Gia Văn?” Ánh mắt chất vấn của anh ta dừng trên người cô ta.



Cô ta hất cằm, “Ừ.”



Tống Tử Văn: “Tại sao?”



“Em không muốn có người hoa tay mua chân vào cuộc sống của em.”



Bà Bàng tức cười, xua tay, ngồi xuống sô pha: “Thôi vậy, sau này tôi không nhúng tay vào chuyện của anh chị nữa.”



Nhưng mắt hơi rơm rớm nước mắt, chớp chớp mắt, lại ép trở về.



Đưa con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, giáo dục bồi dưỡng từ nhỏ, lớn lên lại tìm một cô vợ không lĩnh tình về tức chết bà, bà Bàng biết nghĩ như thế là không đúng, nhưng không tránh khỏi sẽ thấy đau lòng.



Tống Tử Văn thấy mẹ mình như thế, trong lòng cũng đau đớn không thôi.



Nhưng tình cảm với vợ cũng chiếm một phần không nhỏ trong tim anh ta, anh ta nhẹ giọng, “Gia Văn, những lời mẹ nói không hề có ý gì khác, em đừng nghĩ quá nhiều…”