Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 262 : Lão hổ ra oai, chắc chắn ly hôn

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Tống Tử Văn tỉnh lại vào ngày hôm sau.



“Anh cả!” Tống Bạch trông chừng suốt một đêm, con tim treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng chạm đất.



“Nước.”



“À, anh đợi chút.” Anh ta lấy bông gòn chấm vào nước, làm ướt cánh môi từng chút.



Tống Thanh đẩy cửa bước vào, trong tay đang xách bình thủy, “Anh, anh tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”



Tống Tử Văn lắc đầu.



“Chị không đi làm à?”



“Xin nghỉ phép rồi.”



“Mẹ đâu?”



“Về nhà gom quần áo cho anh.”



Lúc Bàng Bội San về đến nhà, ông bà cụ Tống đã ngồi đợi trong phòng khách, Tống Vũ nhận lấy chiếc túi trên tay bà, “Thẳng cả thế nào rồi?”



“Lúc nãy Thanh Thanh gọi điện thoại nói đã tỉnh rồi.”



“Rốt cuộc là sao?” Mặt mày ông cụ lạnh lùng, bây giờ ông rất muốn đi đến bệnh viện thăm cháu mình, nhưng do thân phận đặc thù, mỗi lần ra ngoài đều có cảnh vệ đi cùng, hơn nữa không chỉ là một hai người, cho nên chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin.



“Ông đừng nôn nóng, không phải San San đã nói nó đã tỉnh rồi sao?” Bà cụ giúp ông thuận khí, nháy mắt với con dâu.



Bà Bàng mím môi, gật đầu.



Tống Vũ khuyên: “Ba, chuyện này để cho con xử lý, kêu Tiểu Hách đưa ba đi họp trước đã.”



Bà cụ gật đầu, nhìn xa trông rộng: “Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, trong lòng ông tự có tính toán.”



Ông cụ im lặng trong phút chốc, ngoắc tay với cảnh vệ đang chảy mồ hôi đầy đầu: “Đi thôi.”



“Vâng, thủ trưởng!” Có trời mới biết, cậu ta nôn nóng đến sắp phát điên rồi.



“Tiểu Hách, lái xe nhớ chú ý an toàn.”



“Tôi biết rồi bà chủ.”



Đợi sau khi người đi, mọi người đều ngồi xuống ghế sô pha.



“Nói đi, nói rõ ràng hết ngọn nguồn câu chuyện.” Bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn trông thật buồn bã.



Tống Vũ cúi đầu hút thuốc, hiếm khi Bàng Bội San không mắng ông, bà mím chặt môi, bà đang do dự, rốt cuộc có nên nói chuyện của Liêu Gia Văn ra không, “Mẹ, mẹ đừng hỏi, con sẽ xử lý.”



Một Liêu Gia Văn nhỏ bẻ quả thật không đáng là gì, xử lý cô ta dễ như trở bàn tay, nhưng làm lớn chuyện này ra, không chỉ con trai mất mặt mà nguyên cái nhà họ Tống cũng mất mặt theo!



Bà không chắc chắn bà cụ có thể chịu đựng nổi sự đả kích này không nên mới do dự không biết nên mở lời thế nào.



“Là bên Gia Văn xảy ra chuyện đúng không?”



“Mẹ…”



Bà cụ xua tay, “Chẳng có gì đáng để kinh ngạc, suy cho cùng đã sống hơn tụi con mấy chục năm, ngay cả chút chuyện này còn không nhìn ra được thì chẳng khác nào sống lãng phí sao? Nói đi, mẹ chịu đựng được.”



Bà Bàng xoay qua nhìn chồng, Tống Vũ gật đầu.



“Hôm qua, sau khi con và Liêu Gia Văn cãi nhau…”



Bà cụ nghe bà kể xong với một khuôn mặt không chút biểu cảm nào, suốt cả quá trình vô cùng bình tĩnh.



“Mẹ?” Bàng Bội San thăm dò, mong là đừng làm bà cụ tức đến mức xảy ra mệnh hệ gì.



“Mẹ không sao. Con định xử lý thế nào?”



Ánh mắt của Bàng Bội San trở nên hung tợn, “Chắc chắn phải ly hôn! Đơn ly hôn con đã kêu Thanh Thanh soạn xong rồi, chiều nay sẽ gọi cô ta đến ký tên.”



“Chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến của con trai.” Tống Vũ lên tiếng.



“Không cần thiết, mặc kệ nó có đồng ý hay không, chuyện ly hôn này là chắc chắn rồi! Tôi là mẹ nó, tôi có quyền quyết định, cho dù sau này nó có trách tôi, thì tôi cũng chịu!” Hổ nữ nhà tướng, nói một là một.



“Mẹ, ý của mẹ thì sao?” Tống Vũ cau mày, nhìn bà cụ.



“Chuyện này nghe theo vợ con.”







“Gia Văn? Sao con lại trở về?” Khoảnh khắc bà Liêu mở cửa liền tỏ vẻ kinh ngạc.



“Vào rồi hãy nói.”



“Mau vào nhà đi.” Bà Liêu lấy một đôi dép lê sạch sẽ từ trong tủ đựng giày, “Đã ăn sáng chưa? Trong nồi vẫn còn cháo, mẹ lấy một bát cho con nhé?”




Sao anh ấy lại bị tai nạn giao thông?



Hôm qua…



Cốc cốc…



Tiếng gõ cửa vang lên, cô ta chỉnh lý lại cảm xúc của bản thân, bình tĩnh lên tiếng, “Mời vào.”



Người đàn ông đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa.



Liêu Gia Văn cau mày.



Hắn đi thẳng đến trước mặt cô ta, đưa qua một tập bìa kẹp hồ sơ màu xanh: “Đây là báo cáo công tác của đại sứ thường trú tại nước Anh fax qua.”



“Ừ.” Cô ta giơ tay ra nhận lấy, để sang một bên, “Anh có thể ra ngoài rồi.”



“Gia Văn, đừng lạnh lùng với anh như thế. Tối nay chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé?”



“Tôi rất bận.”



Hắn ta cau mày, “Em làm sao thế? Có phải vì hôm qua…”



“Câm mồm!” Cô ta lạnh lùng nhìn sang.



“Vừa hay, nếu đã bị phát hiện rồi thì chúng ta công khai đi.”



“Ha ha…”



“Em… cười cái gì?”



“Công khai? Anh có bệnh à? Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng có vị hôn thê, nếu chuyện bị vỡ lở ra, hai chúng ta đều tiêu tùng!”



Hắn ta hoảng sợ, “Vậy phải làm sao? Tuyệt đối không thể chồng em nói ra chuyện này!”



Liêu Gia Văn cười vô cùng xấu xa, “À, hình như tôi quên nói với anh, chồng tôi là trợ lý thị trưởng thủ đô…” Khựng lại, tiếp tục nói, “Anh ấy họ Tống.”



“Cái gì?” Sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch với tốc độ nhanh chóng, khi nghe đến cụm từ “trợ lý thị trưởng”, cả người hắn ta run lên, chữ “Tống” cuối cùng kia lại khiến hai chân hắn mềm oặt.



Tống…



Tuy rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn chẳng phải là điều gì bí mật trong Bộ Ngoại Giao, nhưng không phải ai cũng biết điều này.



Trương Diệp vào đây từ hai năm trước, trong cái Bộ Ngoại Giao này, hắn cùng lắm chỉ là một tay gà mờ, vốn chẳng đủ tư cách tiếp xúc với những bí mật cao tầng thế này.



Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng không thể nào ngờ rằng chồng cô ta lại có một thân phận hiển hách như thế!



Nếu biết trước từ sớm, hắn sao có thể đi trêu chọc cô ta chứ? Chuyện này chẳng khác gì đang đùa với lửa?



“Sao trước đây cô không nói cho tôi biết?”



Liêu Gia Văn cười, hửng hờ đáp: “Quên mất.”



“Cô!”



“Sao, sợ rồi à?” Đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta, cười nhếch môi, “Nhưng, anh sợ thì cũng vô ích thôi. Bởi vì, anh đã gây họa rồi.”



Bắt gian tại giường?



Hừ… cho dù Tống Tử Văn niệm tình xưa giơ cao đánh khẽ, nhưng những người khác trong nhà họ Tống sẽ không chịu thiệt một cách vô duyên vô cớ thế đâu.



Tốt xấu gì cũng đã từng chung sống nhiều năm dưới cùng một mái nhà, cô ta hiểu quá rõ tính cách có thù tất báo của họ, nhất là cái tính bao che cho nhau.



“Liêu Gia Văn, cô cố ý muốn hại tôi?” Hắn ta hạ giọng, cắn răng nghiến lợi, sự căm hận trong mắt như một con dao đâm mạnh vào tim cô ta.



Con tim đang âm thầm rỉ máu, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ, chỉ thấy cô ta khẽ híp mắt lại, cười nói, “Em thương anh còn không hết, sao lại hại anh chứ?”



Hắn ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng, như bị một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn chằm chằm, cả người nổi hết da gà.



“Bây giờ, chúng ta là người chung một thuyền, tôi sống không yên, thì anh cũng đừng mong được yên ổn, biết chưa?”



“Chuyện này… vốn không liên quan đến tôi! Cuối năm nay tôi sắp kết hôn rồi…”



Bốp!



“Đồ ngu! Lúc này mới tới vạch rõ quan hệ với tôi, anh có thấy quá muộn hay không?”



“Liêu Gia Văn, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu tha cho tôi?”



“Tha cho anh?” Cứ như đang lẩm bẩm.



“Tôi chỉ là một phiên dịch viên quèn, không thể động vào cô, càng không thể động vào nhà họ Tống, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, chúng ta…” Hắn ta hạ quyết tâm, “Chấm dứt tại đây thôi!”



“Lúc đầu, là ai nhân lúc xuất ngoại công tác lén chui vào phòng tôi lúc nửa đêm, anh đã quên anh đã thề non hẹn biển thế nào ư? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ! Những lời anh nói lúc đó, bây giờ tôi vẫn còn thể đọc lại không sót một chữ, có muốn nghe không?”