Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 263 : Tôi sợ bà rồi, tôi đồng ý ly hôn

Ngày đăng: 21:36 28/04/20


Mặt hắn lúc xanh lúc trắng.



Hắn thừa nhận, lúc đầu tiếp cận Liêu Gia Văn đúng là có mục đích riêng, vài năm qua hắn có được không ít thứ tốt từ trên người cô ta, cũng từ từ đứng vững chân hơn trong Bộ Ngoại Giao.



Trương Diệp hiểu quá rõ nội tâm của những người phụ nữ mạnh mẽ như cô ta trống trải đến cỡ nào, chỉ cần hơi biểu hiện tốt, thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc, lúc quan hệ phải mạnh mẽ hơn một chút, cho dù có là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ phải đổ gục dưới đũng quần của hắn.



Và thực tế chứng minh, mọi thứ đúng là như thế, hắn ta chỉ cần một tuần là đã hạ đổ được Liêu Gia Văn.



Hai tháng sau đó, bọn họ qua lại với nhau như một đôi tình nhân thông thường, Liêu Gia Văn ở trước mặt hắn càng ngày càng giống một người phụ nữ nhỏ nhắn. Trương Diệp biết, người phụ nữ này đã không thể rời xa hắn được nữa.



Kết thúc thực tập, hắn được giữ lại như ý muốn, tuy chỉ là một phiên dịch viên quèn nhưng đã trở thành một nhân viên chính thức trong Bộ Ngoại Giao, có được biên chế chính quy. Cho dù có làm một công việc giống y như lúc thực tập, nhận một mức lương giống hệt, nhưng địa vị lại ở mức một trời một vực.



Trương Diệp biết, tất cả những thứ này đều là do Liêu Gia Văn cho hắn, từ sau đó, hắn càng tỏ ra tận tâm, Liêu Gia Văn kêu hắn đi về hướng Đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây, cung phụng cô ta như một nữ hoàng, nhưng khi ở trên giường, lúc cần thiết vẫn dã man, thô lỗ như thường.



Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng như thế thì đã sao? Hai người cũng chẳng qua chỉ là cuộc tình ngắn ngủi, đến với nhau theo nhu cầu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc có kết quả gì với cô ta, cho nên, việc có kết hôn hay không thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn lao.



Thậm chí, hắn còn ác ý nghĩ rằng, việc Liêu Gia Văn cởi đồ ra liền biến thành một ả dâm phụ có phải là bởi vì chồng cô ta không được hay không?



Nhưng hắn không hề ngờ được rằng chồng cô ta không chỉ trẻ tuổi, mà còn có một bối cảnh lớn mạnh. Đột nhiên, Trương Diệp không hiểu nổi, nếu bên cạnh đã có một người đàn ông tốt như thế, thì vì sao cô ta còn tìm sự an ủi từ chỗ hắn?



Trừ phi… liên hôn gia tộc?



Nếu là như thế, có phải chứng minh được rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn cũng rất lớn mạnh?



Trương Diệp nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, sau khi cân nhắc lại, hắn cảm thấy không nên nói chuyện quá tuyệt tình. Hắn đã đắc tội nhà họ Tống, nếu lại mất đi một chỗ dựa như Liêu Gia Văn thì lúc đó mới thật sự đi vào đường cùng. Cho nên, chuyện trước mắt là giữ vững người trước rồi nói.



“Xin lỗi Gia Văn, lúc nãy anh quá kích động.”



“Kết thúc tại đây?” Liêu Gia Văn cười như không cười.



Trương Diệp ôm cô ta vào lòng, “Sao anh có thể nỡ làm thế chứ?”



“Được rồi.” Giơ tay đẩy hắn, cô ta đi vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống, “Tôi vẫn còn chuyện phải làm, đi ra đi!”



Sự lúng túng xuất hiện tên gương mặt của hắn, nhưng biến mất rất nhanh, “Vậy anh không làm phiền em nữa. Suối nước nóng tối nay…”



“Cút!”



Trương Diệp chản nản bỏ đi.



Quẳng cây viết trên tay, Liêu Gia Văn nắm chặt cạnh bàn, móng tay gãy rồi cũng không hề có cảm giác gì.



Trong đầu chợt hiện liên một từ… Bị cô lập!



Cô ta biết Bàng Bội San sẽ trả thù, nhưng không ngờ tay chân đối phương lại nhanh như thế, nhanh đến mức buổi sáng mới còn đàm phán, buổi chiều đã cho cô ta một gậy.



“Chị Liêu, Bộ trưởng gọi chị đến văn phòng.” Hiểu Hoa đi tới kêu người, ghé sát tai cô ta, “Em nghĩ chắc là liên quan đến việc chọn phó bộ trưởng, em gái đây chúc mừng chị trước nhé.”



“Chuyện này đừng nói bậy.”



“Vâng, thì hai chúng ta nói chuyện riêng thôi mà, không có gì đâu.”



“Tan ca cùng đi ăn cơm không?”



Hiểu Hoa chớp mắt: “Mời em sao?”



Liêu Gia Văn giả vờ thoải mái nhún vai: “Dĩ nhiên.”



“Cảm ơn chị Liêu!”



Cốc cốc…



“Mời vào.”



“Bộ trưởng Lý, anh tìm tôi ạ?”



“Ngồi đi. Uống chút nước.”



Liêu Gia Văn kinh ngạc, “Anh khách sáo quá. Có chuyện gì cần tôi…”



“Không vội, đợi Tiểu Lưu đến rồi nói.”



Tiểu Lưu? Là người cùng tranh tuyển vị trí phó bộ trưởng với cô ta.



Không lâu sau, Lưu Tuấn cũng đến, anh ta vào ngành sớm hơn Liêu Gia Văn, hoàn toàn là người cố gắng đi lên từng chút một, năm ngoái mới được điều về từ Syria.



“Tiểu Liêu cũng ở đây à?” Vừa nói vừa đưa tay ra trước.



“Thầy Lưu.” Liêu Gia Văn khẽ nắm lấy tay.



Một người đa mưu túc trí, một người nghiêm nghị hào hùng, trên khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười, gật đầu ra hiệu, trông rất hài hòa.



“Ngồi xuống hết đi. Hôm nay tìm hai người đến, chủ yếu là xác định người được chọn vào vị trí phó bộ trưởng. Hai người cũng biết, lão Trương còn một tháng nữa sẽ về hưu, tương lai vẫn là thiên hạ của thanh niên các cậu. Phía trên vô cùng hài lòng về hai người, chọn ai, không chọn ai đều rất khó xử.”
Bà Liêu lảo đảo lùi về sau, liên tục lắc đầu: “Sẽ không đâu… ba con thật thà như thế, sao ông ấy có thể làm ra loại chuyện đó chứ?”



“Con đi làm đây!”



“Gia Văn, con không thể đi! Lỡ như, mẹ nói là lỡ như… dù sao ông ấy cũng là ba của con, con không thê thấy chết không cứu được!”



Giờ phút này, Liêu Gia Văn cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng lên người mình. Thì ra, người và người thật sự không giống nhau.



Cô ta đã từng cho rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể đuổi kịp bước chân của Tống Tử Văn, chỉ cần cô ta đứng vững trong Bộ Ngoại Giao thì có thể xóa đi sự chênh lệch của hai nhà, bây giờ nghĩ lại, cô ta của lúc ấy ngây thơ, khờ khạo biết bao nhiêu mới ôm theo cái kiểu suy nghĩ viễn vong ấy?



Tống Vũ địa vị cao vời, còn ba của cô ta lại chỉ là một con chuột nhắt tham lam ăn hối lộ. Bàng Bội San cao quý phóng khoáng, còn mẹ cô ta chỉ là một bà nội trợ không có văn hóa.



Nhà họ Tống và nhà họ Liêu, một bên là trời, một bên là đất.



Nhìn đi, có bất công không cơ chứ? Cũng đều là người, nhà họ Tống ai nấy cũng đều vẻ vang, còn nhà cô ta thì sao?



Dù có cố gắng, có phấn đấu hơn nữa thì vịt cũng không thể nào trở thành thiên nga được.



Xuống lầu, đang lấy xe, Liêu Gia Văn nhận được cuộc gọi của bộ trưởng Lý: “… Tiểu Liêu à, tạm thời cô đừng tới Bộ nữa, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nếu có kết quả rồi, tôi sẽ thông báo cho cô.”



Nhanh như thế đã đến phiên cô ta rồi sao?



Bàng Bội San, bà thật sự rất lợi hại!



Cô ta chẳng hề chú ý nghe lý do mình bị đình chỉ công tác, còn quan trọng sao? Hừ, nếu đã có ý muốn đổ tội cho người khác thì không lo tìm không được lý do?



Độc ác thật, cướp đi mọi thứ cô ta quan tâm, quyết tâm ép cô ta đi đến đường cùng!



Liêu Gia Văn ôm mặt đi lên lầu, tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất vang vọng trong lối cầu thang vắng vẻ, giống như tiếng chuông báo tử.



Tiêu rồi.



Cô ta biết, bản thân mình đã tiêu thật rồi.



Giây phút cô ta đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy một tiếng rên, mẹ cô ta ôm lấy ngực, ngã xuống đất nằm co giật.



“Mẹ…!”



Xe cấp cứu đến rất nhanh, cô ta cũng đi theo đến bệnh viện.



“Xuất huyết não cấp tính, phải làm phẫu thuật ngay, cô ký vào giấy đồng ý này, rồi đi tới tầng một nộp tiền.”



Liêu Gia Văn hoàn thành mọi chuyện bác sĩ dặn dò một cách máy móc, lên lầu xuống lầu, cuối cùng quỳ rạp trước cửa phòng cấp cứu.



“Cô ơi, cô không sao chứ?” Y tá đi ngang qua đỡ lấy cô ta.



“Cảm ơn.”



“Còn gì cần giúp đỡ nữa không?”



“Điện thoại của tôi rơi ở nhà, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?”



“Dĩ nhiên có thể.”



Liêu Gia Văn gọi vào một số di động, may mà đối phương nghe máy, “Ông xã, xin lỗi, em…”



“Ngại quá, con trai tôi cần tịnh dưỡng, điện thoại của nó đã giao cho tôi giữ giùm.”



Là Bàng Bội San!



Giây phút đó, ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong mắt cô ta như bị một gáo nước lạnh dội vào, “xèo” một tiếng, dập tắt.



Bà Bàng: “Bây giờ, đã nghĩ xong chưa?”



Liêu Gia Văn: “Mẹ tôi tức giận đến mức xuất huyết não, bà sẽ gặp phải báo ứng đó Bàng Bội San!” Ba chữ cuối cùng dường như được thốt ra từ kẽ răng.



Bà Bàng: “Lúc cô làm tổn thương con trai tôi thì cũng nên biết sẽ có ngày này.”



Liêu Gia Văn: “Mẹ, con biết lỗi rồi, mẹ có thể…”



Bà Bàng: “Xin lỗi, không thể.”



Liêu Gia Văn: “Bà thật sự muốn đuổi cùng giết tận tôi mới cam lòng sao?”



Bà Bàng: “Tin tôi đi, với tình hình trước mắt không thể gọi là đuổi cùng giết tận được, bởi vì, còn rất nhiều màn kịch hay vẫn chưa đến hồi kết mà”



Liêu Gia Văn: “Tôi sợ bà rồi, tôi nhận thua.”



Bà Bàng: “Cho nên?”



Liêu Gia Văn: “… Tôi đồng ý ly hôn.”