Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 322 : Xin chào, bạn trai

Ngày đăng: 21:37 28/04/20


Ăn lẩu dê xong, hai người ra khỏi nhà hàng.



Gió lạnh táp vào mặt đau đớn, Nhiễm Dao không chịu được rụt cổ lại. Cô nghĩ, nếu cô là một chú đà điểu thì thật là tốt, ít ra còn có thể vùi mình trong cát.



Tống Tử Văn thanh toán, đang chuẩn bị rời đi thì bị vị giám đốc nghe được tin vội chạy ra bám lấy: “Trợ lý Tống, anh đúng là khách quý!”



“Chào anh.” Không dè dặt không nóng nảy, giọng điệu rất khách sáo chính thống.



Vị giám đốc kia cũng không phải là loại người không biết nhìn sắc mặt, liền biết có người đang đợi anh ta, hàn huyên mấy câu rồi tiễn người đi, thái độ vô cùng cung kính.



“Đi thôi.” Tống Tử Văn đẩy cửa bước ra.



Nhiễm Dao cười: “Nói chuyện xong nhanh thế à?”



“Không quen.”



Ánh mắt Tiểu Công Trúa như thể đã hiểu rõ, những chuyện giống như thế này ba cô cũng thường xuyên gặp phải, nên cũng không hỏi thêm nữa.



“Còn muốn đi chơi tiếp không?”



“À ừm... anh không phải làm việc à?”



“Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”



Nhiễm Dao phồng má, khiến Tống Tử Văn không khỏi nghĩ đến mấy chú cá vàng ở nhà, “Chẳng trách hằng năm đều có nhiều người nhào trước ngã sau trong kỳ thi công chức như vậy, thì ra phúc lợi tốt như vậy!”



Cô nhóc này đang châm chọc anh ăn không ngồi rồi đấy à?



“Khụ khụ... thỉnh thoảng có một lần.”



“Cảm ơn anh.” Cô nói.



Tống Tử Văn ngẩn người.



Tiểu Công Trúa nói tiếp, “Cảm ơn anh đã dùng một lần thỉnh thoảng ấy cho em.”



“Chuyện nên làm mà.”



“Cũng đúng, anh là bạn trai của em cơ mà!”



“...”



Sau khi lên xe, Tống Tử Văn chu đáo mở máy sưởi. Nhiễm Dao nhanh chóng không còn lạnh nữa.



“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.



“Hình như là... em hơi buồn ngủ.”



“Hình như á?”



“Không... đúng là em thấy hơi buồn ngủ.” Cô cười hi hi, vội vàng sửa lại lời nói.



“Em muốn ngủ trưa à?”



“Vâng ạ!”




“Có gì mà không hay hả? Dù sao thì sớm muộn gì cũng là người một nhà!”



Sắc mặt Tống Tử Văn đột nhiên trầm xuống, “Mẹ, con đã nói rồi, tạm thời con sẽ không suy nghĩ đến chuyện này. Mẹ làm vậy sẽ khiến Nhiễm Dao hiểu lầm, đến lúc đó càng không nói rõ ràng mọi chuyện được.”



Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, “A Văn, bây giờ mẹ không đùa với con, hai vấn đề thôi. Một, Dao Dao đến thủ đô làm khách, chẳng lẽ chúng ta không nên làm trọng nghĩa vụ của người làm chủ, mời con bé đến nhà ăn một bữa cơm được hay sao? Hai, nếu con đã muốn vạch rõ giới hạn, thì tại sao không ngay lập tức đưa người ta về Tân Thị mà còn đưa về chung cư làm gì?”



Quý bà Bàng không hổ là quý bà Bàng, từng câu từng chữ như châu như ngọc, đâm là thấy máu.



Tống Tử Văn nắn bóp mi tâm. Đối mặt với mẫu thân đại nhân, anh chưa bao giờ thắng được: “Vâng, con sẽ đưa cô ấy về nhà, nhưng chỉ có thể là thân phận khách đến chơi thôi đấy.”



“Con trai à, người hồ đồ là con. Mẹ chưa bao giờ nói Dao Dao không phải là khách cả.”



“...” Anh thua đến thảm bại.



Tống Tử Văn lái xe đến tiểu khu, đã thấy Nhiễm Dao đeo ba lô đợi dưới lầu, gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ ửng lên, thỉnh thoảng còn có động tác hít hít mũi.



Khoảnh khắc nhìn thấy anh, hai mắt Nhiễm Dao sáng bừng lên: “A Văn, em ở đây!”



Tống Tử Văn mở cửa ghế lái phụ cho cô: “Em lên đi.”



Cô vốn dĩ định ngồi phía sau, nhưng mà... ngồi trước thì càng tốt.



“Xin lỗi, em nghe điện thoại bàn ở chung cư, sau đó phát hiện là bác gái gọi đến...”



Tống Tử Văn đã sớm đoán ra, “Không sao.”



“Anh thấy không vui à?”



“Không có.” Đúng là một cô nhóc nhạy cảm.



Nhiễm Dao ồ lên một tiếng, rõ ràng đã chán nản hơn nhiều, ngậm chặt miệng lại không nói gì nữa.



Nếu như trước khi đến đây trong lòng Tống Tử Văn còn có chút khúc mắc, thì bây giờ cảm giác đấy đã hoàn toàn tiêu tan khi thấy dáng vẻ âu sầu ảo não của cô. Thôi bỏ đi, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện mà thôi...



Lúc xuống xe, Tống Tử Văn chủ động đưa tay ra, “Đã đến nơi rồi còn chưa xuống xe à?”



“Hả? Đến nơi rồi à?”



“Đi thôi.”



Nhiễm Dao cảm thấy mu bàn tay có một cảm giác ấm áp truyền đến, một giây sau má lúm đồng tiền đã lại hiện trên khuôn mặt.



Bà Bàng đã đợi ở cửa từ sớm, mặc bộ quần áo bông dày cộp, khiến người ta rất khó tưởng tượng ra một “Tống phu nhân” khôn khéo sắc bén trong lời nói của người ngoài.



“Dao Dao đến rồi à, mau vào nhà đi con! Bên ngoài lạnh lắm đó!”



“Cảm ơn bác gái.” Nhiễm Dao nhoẻn miệng cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu.



“Cô bé ngoan, nhìn con xem này, thật là xinh đẹp...”



Nhiễm Dao ngượng ngùng.



Bà Bàng càng nhìn càng thấy vừa lòng, một cô búp bê đáng yêu biết bao! Thằng Cả nhà bà đúng là mắt mờ rồi nên mới không biết nhìn hàng gì hết!