Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 323 : Bây giờ đã rất tốt rồi

Ngày đăng: 21:38 28/04/20


“Đừng đứng đó nữa, mau vào nhà đi các con!”



“Cảm ơn bác gái.”



Bà Bàng dắt tay cô: “Đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình.”



Nhiễm Dao cười híp mắt đáp vâng.



“Cô bé ngoan quá...” Bà Bàng có chút thương cảm, nhớ năm xưa khi bà biết đứa con thứ hai là con gái đã vui sướng đến mức suýt nữa thì nhảy từ trên bàn mổ xuống, hai mắt sáng như sao, cuối cùng cũng đã sinh ra được một cô bé con đáng yêu tri kỷ. Nhưng bà nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng cục bột nhỏ trắng trẻo ban đầu khi lớn lên đã trở thành một cây xương rồng, không mặc quần áo màu hồng, không đeo kẹp tóc hình bươm bướm, điều này khiến tấm lòng cưng chiều con gái của bà Bàng buồn không đâu kể xiết.



Cho nên, khi vừa nhìn thấy Nhiễm Dao lần đầu tiên, Bàng Bội San đã cảm thấy sự thiếu sót trong lòng như được bù đắp lại.



Cô gái thích cười sẽ luôn gặp may mắn, sự tồn tại của Nhiễm Dao đã chứng minh tính chân thực của câu nói này. Người Tống gia từ già đến trẻ đều vô cùng nhiệt tình với sự xuất hiện của cô, ngay cả Tống Bạch cà lơ phất phơ cũng đều thu lại dáng vẻ bất cần đời, cười nói vui vẻ. Đây là con dâu trưởng của Tống gia đã được bà Bàng nhắm chuẩn, huồng hồ cô ấy còn là chị em tốt của Đàm Hi...



“Nào, Dao Dao ăn nhiều vào con.” Bà Bàng đặt thêm một con tôm to vào bát cô.



Nhiễm Dao gắp cho bà Bàng một miếng củ sen hầm, đây cũng là món ăn được Bàng Bội San động đũa nhiều lần nhất, “Bác gái cũng ăn đi ạ.”



“Con ngoan quá.” Tinh tế hiểu chuyện, cử chỉ trang nhã, không hổ là con nhà Nhiễm gia.



“Này con Cả, con bóc cho Nhiễm Dao đi chứ!” Bà Bàng nháy mắt ra hiệu cho con trai.



Tống Tử Văn ngoan ngoãn nghe theo, gắp con cua to trong bát cô ra. Nhìn mười đầu ngón tay thon dài không còn sạch nữa, Nhiễm Dao có chút đau lòng. Nhớ lại mảnh giấy anh để lại trong chung cư chiều nay, đôi tay này nên dùng để viết chữ mới đúng.



Cho nên, khi bà Bàng lại bảo Tống Tử Văn bóc cua cho cô, Nhiễm Dao đã từ chối, “Bác gái, con ăn no rồi.”



“Đừng vội, ăn từ từ thôi con.”



“Dạ.” Sau đó, Nhiễm Dao cũng không hề động đũa nữa, thỉnh thoảng mới gắp một miếng, những lúc còn lại đều yên lặng nghe mọi người nói chuyện, vừa ngoan ngoãn lại tinh tế, thỉnh thoảng lại phụ họa thêm một câu để làm sinh động thêm bầu không khí.



Bàng Bội San càng ngày càng thấy hài lòng, cô nhóc này đúng là quá ngoan mà!



Sau bữa cơm, Nhiễm Dao chủ động đi vào nhà bếp giúp Tống Thanh gọt hoa quả.



“Chị Thanh Thanh, ba quả táo có đủ không?”



“Đủ rồi, gọt thêm hai quả lê nữa.”



“Dạ vâng ạ.”



“Này, em cầm con dao nhỏ này, cẩn thận không đứt tay đấy.



“Em có ngốc thế đâu?” Tiểu Công Trúa chun mũi, giọng nói đùa giỡn có chút giống như làm nũng, trong lòng Tống Thanh bỗng than thầm một tiếng. Cô có một dự cảm, nếu tương lai cậu Cả Tống thực sự bị lún sâu vào chỉ sợ sẽ không dứt ra được! Nhát dao dịu dàng này, uy lực không hề nhỏ đâu!



“Nhóc con, em không chỉ không ngốc mà còn cực kỳ thông minh.”



Con ngươi Nhiễm Dao chuyển động, “Thật không chị? Lần đầu tiên có người khen em như vậy đấy.”


“Tớ đánh răng rồi.”



“Ăn xong đánh lại lần nữa đi!” Chuyện đơn giản đến không tưởng!



“...”



Ngày hôm sau, thứ hai.



An An mở cửa vào phòng, phát hiện ba con mèo con vẫn còn đang ngủ say. Đàm Hi không khép màn, giơ một chân ra vắt vẻo ở mép giường. Hàn Sóc thở hơi nặng, phát ra tiếng ngáy nhỏ. Tiểu Công Trúa có dáng ngủ ngoan nhất, trong chiếc màn màu hồng phấn là đống chăn màu hồng, tạo nên cảnh giới riêng nhất định.



An An cố gắng hành động nhẹ nhàng nhất có thể, lấy quần áo trong va li cho vào tủ quần áo, rồi sắp xếp lại. Giữa chừng thì Đàm Hi tỉnh lại.



“Í? An An cậu về rồi à?” Cô vừa lên tiếng Hàn Sóc và Nhiễm Dao đã lần lượt tỉnh giấc.



“Ừm. Tớ mang bữa sáng về cho các cậu này, xuống ăn đi.”



Hàn Sóc hai mắt sáng lên, “Đại mỹ nhân, cậu đúng là hiểu lòng người. Tớ đã yêu cậu mất rồi, nàm thao đây?”



“Ừm... vậy thì cậu yêu thôi!”



“Ok chơi luông!” Đánh răng rửa mặt xong, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.



Tiểu Công Trúa không mấy vui vẻ, cầm chiếc bánh màn thầu chậm rãi xé, Đàm Hi liếc nhìn cô, “Cậu sao vậy?”



“Tớ... có phải là tớ khiến cho người khác thấy ghét lắm không?”



“Ai nói thế? Tớ móc con mịa nó mắt đứa đấy luôn.” Hàn Sóc lòng đầy căm phẫn, “Nếu như cậu mà còn khiến cho người khác thấy ghét thì chẳng phải là tớ bị người khác phỉ nhổ à?” Nói xong, tự cô liền cười he he.



Đàm Hi thầm mắng một câu “đồ ngốc”, nhưng lần này coi như đã tự hiểu được.



Thứ ba, tiết học của ông giáo Phạm, Đàm Hi nộp bản thảo, vừa ngồi về chỗ đã nghe thấy hai cô bạn ngồi phía sau nghiêm túc bắt đầu buôn chuyện.



“Tại sao cô Hề lại từ chức rồi?”



“Hình như là vì cô ấy chia tay với bạn trai rồi thì phải...”



“Thế thì có liên quan gì đến chuyện nghỉ việc chứ?” Không chỉ không được nghỉ việc, mà còn phải nghĩ mọi cách để nắm lấy mới đúng! Mất đi tình yêu, chẳng lẽ còn phải kết liễu luôn sự nghiệp nữa sao? Đúng là quá ngốc nghếch!



Đàm Hi nghe xong một lúc cũng không tiếp tục nữa, đều là mấy kẻ thích hóng hớt.



Cùng với sự ra đi của Hề Đình, cái tên “Kha Nhan” cũng không còn được nhắc đến nữa. Đàm Hi cũng sau này mới nghe nói cô ta bị chủ nợ đuổi đến tận trường học, chủ nhiệm khoa thông báo phê bình, lại thêm việc lan truyền tin đồn thất thiệt trên loa phát thanh, hai tội cộng lại đều bị xử phạt. Từ đó về sau, sinh viên toàn khoa đều bắt đầu bài xích cô ta, sau đó thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đã xin thôi học.



Sau khi Hàn Sóc biết chuyện không nói gì cả, dường như từ đầu đến cuối chưa từng quen biết một người tên là Kha Nhan.



Đàm Hi vỗ vai cô, “Đi thôi, muộn nữa là hết cơm ăn luôn đấy.”



“...”