Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 432 : Tôi muốn đi theo cô

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


Ánh mắt lập tức trở nên lạnh nhạt.



Lưu Diệu hơi bối rối, vò đầu theo thói quen: “Đây là bạn cùng phòng với tôi, cậu ta rất muốn được gặp cô...”



Đàm Hi nhướng mày không nói gì, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh, một anh chàng rất thanh tú, mày rậm mũi cao, làn da trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt.



Thấy Đàm Hi nhìn sang phía mình, anh ta bối rối rũ mắt xuống, cực kỳ ngây ngô.



“Không giới thiệu một chút à?”



Lúc này Lưu Diệu mới phản ứng lại, anh ta hơi ảo não, nhưng mà ngay sau đó đã lập tức khôi phục lại bình thường: “Cậu ấy là Lâm Tầm, bạn cùng phòng của tôi nhưng khác nghề. A Tầm, đây là Đàm Hi, partner (cộng sự) của tôi.”



“Xin chào cô Đàm, tôi... biết thế này có hơi mạo muội, nhưng vẫn không thể kìm được lòng hiếu kỳ của mình nên đã xin A Diệu dẫn tôi cùng tới đây, hy vọng cô không thấy phiền.”



Một chàng trai rất lễ phép, ăn nói nho nhã, sự không vui trong lòng Đàm Hi cũng nhanh chóng biến mất.



“Không phiền.” Ai bảo nhìn anh ta rất thuận mắt cô chứ, “Đi thôi, tìm chỗ nào ngồi đã rồi nói chuyện tiếp.”



Ba người liền đi vào quán cà phê ở gần đó, chọn một bàn dành cho bốn người ở gần sát cửa sổ.



Đàm Hi đẩy menu qua cho họ, cười nói: “Tôi mời.”



Lâm Tầm bối rối, thậm chí còn có điểm quẫn bách, trong quan niệm của anh ta, sao có thể để con gái mời được chứ? Nhưng anh ta cũng không tùy tiện mở miệng từ chối mà nhìn sang phản ứng của Lưu Diệu.



“Vậy cảm ơn.” Lưu Diệu lên tiếng, anh ta cũng nói cảm ơn theo, thản nhiên tiếp nhận.



Đàm Hi lặng lẽ thu hết những phản ứng này vào trong mắt, ấn tượng với Lâm Tầm lại tốt hơn mấy phần, linh hoạt, không cố chấp, biết thời biết thế.



Hôm nay, cô hẹn Lưu Diệu ra ngoài là vì chuyện của Hoa Nhuận lần trước, thuận đường bàn bạc về phương hướng đầu tư tiếp theo, giờ có thêm một người tên Lâm Tầm này nên tất nhiên cũng chẳng thể nói gì nhiều. Ba người nói chuyện câu được câu không một hồi, Đàm Hi liền mất đi hứng thú.



Uống cà phê xong, cô liền đứng lên: “Tôi còn có chút việc phải đi trước đây, hai anh cứ ngồi lại thêm cũng được.”


Mục đích đã đạt thành, Lâm Tầm sáng suốt đi trước một bước, để Đàm Hi có không gian nói chuyện riêng với Lưu Diệu.



“Xin lỗi, lúc tôi chờ cô ở quảng trường thì gặp phải A Tầm. Cậu ấy vẫn luôn rất tò mò về cô nên tôi mới...”



“Không có lần sau.” Giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo.



Lưu Diệu rũ mắt, khẽ “ừm” một tiếng.



“Anh có kể chuyện Hoa Nhuận cho Lâm Tầm nghe không đấy?”



“Không đâu! Chuyện quan trọng như thế, sao tôi dám nói bậy chứ.”



“Ừm. Anh hiểu được là tốt.”



“A Tầm chỉ biết tôi chơi cổ phiếu chung với cô, kiếm được một chút tiền chứ không biết những chuyện khác.”



Không khác những gì Đàm Hi đoán là bao, Lưu Diệu này vẫn còn biết rõ những gì nên nói và không nên nói.



“Hôm nay hẹn anh ra là có hai việc.”



Lưu Diệu nghiêm trang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô sáng rực lên, cứ như thể sắp đi làm chuyện lớn khó lường nào đó.



Đàm Hi thấy hơi buồn cười: “Thả lỏng tí đi, đừng khẩn trương như thế.”



Hít sâu: “Cô nói đi, tôi sẽ cố gắng khống chế cảm xúc của mình.”



“Thứ nhất, chuyện Hoa Nhuận coi như qua rồi, đừng hỏi tôi tại sao, có hỏi tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”



“...” Cường đạo đến mức hợp tình hợp lý, không hổ là Đàm Hi.



“Thứ hai, anh thử nhìn mấy loại cổ phiếu này trước đi,“ Cô lấy từ trong túi ra một tờ A4, đẩy sang. Lưu Diệu cầm lên, nhìn lướt qua một lần, mày không tự chủ được mà nhíu chặt.