Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 433 : Không phải kẻ thù không chạm mặt
Ngày đăng: 21:40 28/04/20
Mấy loại cố phiếu ư?
Lưu Diệu dám lấy mạng mình ra thề, từ trên xuống dưới không ít hơn mấy chục cái! Những hàng chữ dày dít chiếm quá nửa mặt giấy, quả thực... phát rồ mất.
“Như thế này là sao?” Tuyệt đối đừng như anh ta đang nghĩ nhé!
“Tôi đang định chọn từ trong này ra ba loại làm dài hạn, năm loại làm ngắn hạn.”
“Rồi thì sao?”
“Anh cầm về nghiên cứu đi, một tuần sau cho tôi câu trả lời.”
“Tôi?” Lưu Diệu cả kinh suýt nhảy dựng lên, “Đừng nói đùa...”
Đàm Hi lạnh nhạt nhìn anh ta, “Nhìn tôi giống nói đùa lắm à?”
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm gì mà!” Lưu Diệu đã từng chứng kiến tài năng của Đàm Hi, tiền vốn đầu tư lúc trước đã vượt qua trăm vạn, thêm đám tiền phi nghĩa trong “Sự kiện Hoa Nhuận” nữa, thiết nghĩ đây chắc cũng sẽ lại là một vụ làm ăn lớn.
Lưu Diệu vừa hưng phấn nhưng cũng vừa cảm thấy thật áp lực, “Thật sự muốn tôi làm sao?”
“Có cần tôi phải nhắc lại một lần những gì đã nói không?”
“... Cái đó thì không cần.”
“Sao hả, không có lòng tin à?”
“Ừm.” Lưu Diệu hoàn toàn không giấu giếm mà còn gật đầu cường điệu thêm một lần: “Loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ... Giống như khiêng cả một ngọn núi lớn trên đôi vai gầy yếu ấy.”
Đàm Hi bị cách ví von này của anh ta làm cho phì cười, “Một người đàn ông lại tự thừa nhận mình gầy yếu à? Lưu Diệu à, sau này anh còn muốn tìm bạn gái không thế hả?”
“Cô không nói thì không có người thứ ba biết.” Chàng trai trẻ học theo dáng vẻ của cô, ném lại một ánh mắt đầy vẻ coi thường.
“Lỡ đâu anh không giữ được mồm mép, nói hớ ra, cũng tính nợ lên đầu tôi à?”
Đàm Hi chẳng rảnh rỗi quan tâm vẻ mặt của hắn thế nào, có phản ứng ra sao, bởi vì trong đầu đang không ngừng từ hỏi không biết hoa sen Hề đã đi đâu mất rồi?
Đằng trước không thấy, đằng sau không thấy, bên phải bên trái đều không thấy.
Theo lý thuyết, Tần Thiên Lâm tới tìm cô, với tính cách của Hề Đình thì không có lý nào không đi theo mới đúng!
Ồ ngon, vừa nhắc Tào Tháo thì thấy Tào Tháo tới.
“Thiên Lâm, sao anh lại tới đây thế? Bao nhiêu đồ thế này, anh cũng chẳng xách giúp em...” Giống giận mà không phải giận, âm thanh ngọt ngào làm người ta ngán chết.
Lời này nếu được nói ra từ miệng Nhiễm Dao, đảm bảo đàn ông nghe xong đều thấy xương cốt mềm nhũn. Có điều, đổi thành hoa sen Hề, vậy... he he, Đàm Hi thực sự không dám khen tặng.
Rốt cuộc, cũng là một mụ già rồi.
Tần Thiên Lâm không để ý tới cô ta, thậm chí ánh mắt còn chẳng nhìn lấy một cái, vẫn cứ cố chấp nhìn chằm chằm vào Đàm Hi.
“Em có gì muốn hỏi tôi không?” Hắn hỏi.
Đàm Hi ngu người, thoáng nhìn về phía Hề Đình đã trắng bệch mặt mày ở gần đó, hai chữ “không có” đã lên tới miệng lại bị cô nuốt trở vào.
Ánh mắt Tần Thiên Lâm lập tức trở nên nóng rực, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, cánh môi hắn mấp máy như muốn nói gì đó.
Có điều còn chưa nói xong đã bị âm thanh cao vút gần như sắc bén của người phụ nữ cắt ngang: “Thiên Lâm...”
Đàm Hi kinh hãi, tay vỗ lên ngực, giống như chưa hồi hồn, còn chưa nói gì đã lại nghe thấy hoa sen Hề tiếp tục tự mình hát tuồng: “Em... cảm thấy không khỏe lắm, có thể tối qua ngủ muộn quá nên bị cảm lạnh, trước khi về nhà có thể đưa em ghé tiệm thuốc được không?”
Đàm Hi nhướng mày, không hổ là “hoa sen già” đã có thâm niên, chỉ một câu nói nghe thì tưởng chẳng có gì, nhưng vòng và vòng vèo một hồi, rõ ràng là muốn mượn lời này để truyền ra hai tin tức: Thứ nhất, “tối hôm qua ngủ quá muộn” ám chỉ hai người đã lăn lộn với nhau; thứ hai “trước khi về nhà” tỏ vẻ là hai người đã ở chung, càng thêm chứng thực điều đầu tiên.
Tần Thiên Lâm nghe vậy thì hơi nhíu mày, khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Hề Định thấy hắn vẫn còn quan tâm và nhẫn nhịn mình thì lại thuận thế trèo lên, thân mật ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt nhìn Đàm Hi tràn ngập vẻ khiêu khích.
Tần Thiên Lâm không nhúc nhích, tùy ý để cô ta kéo tay, sắc mặt đã hơi trầm xuống. Khi thấy vẻ mặt vô cảm xúc của Đàm Hi thì bàn tay đút trong túi quần của hắn vô thức siết chặt lại.