Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 434 : Lục tổng ở nhà, tương non hay tương già?

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


Không có phản ứng gì sao?



Cô ấy không hề lưu luyến hắn một chút nào sao?



Trong đôi con ngươi đen láy của Tần Thiên Lâm hiện lên một tia đau đớn, chỉ lướt qua trong giây lát.



Không ngờ người chui giữa ngàn khóm hoa cũng không để dính một chiếc lá như hắn lại có ngày phải dừng chân vì một đóa tường vi đầy gai. Càng châm chọc hơn là đóa tường vi này từng bị hắn coi thường, thậm chí tàn phá...



Ánh mắt Đàm Hi nhìn hắn rõ ràng là chán ghét, sâu bên trong càng là sự căm hận giống như hắn là một thứ rác rưởi không thuận mắt nổi.



Tần Thiên Lâm không hiểu tại sao một cô gái nói không yêu là có thể không yêu. Trước kia, mỗi lần Đàm Hi nhìn hắn đều có ánh sáng trong đáy mắt, nhưng giờ thì lại toàn là hờ hững.



Có câu lòng dạ của loài sói lạnh lùng như sắt thép, chỉ sợ trái tim của cô gái này còn cứng rắn và lạnh lùng hơn sắt thép gấp trăm lần!



“... Thiên Lâm, anh đồng ý không?”



“Cái gì?” Hắn tỉnh táo trở lại, đáng tiếc vẫn bỏ lỡ nửa câu đầu.



Nụ cười cứng đờ trên môi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, Hề Đình nhắc lại một lần: “Chúng ta mua quá nhiều đồ, anh nghĩ có nên đánh thẳng xe tới đây hay không?”



Đây là muốn đuổi hắn đi sao?



Đàm Hi nhướn mày, cười như không cười.



“Được.” Nhìn cô ta một cái thật sâu, Tần Thiên Lâm liền xoay người rời đi.



Tính cách của Đàm Hi thế nào hắn chưa hiểu hết, nhưng hắn biết cô không phải là người dễ bắt nạt. Chỉ sợ tính toán của Hề Đình sẽ thất bại mà thôi...



Còn nữa, nếu tiếp tục dây dưa cũng chẳng chiếm được sắc mặt gì tốt, cô ấy vốn ghét hắn sẵn rồi, Tần Thiên Lâm tạm thời vẫn không muốn sa vào tình trạng lành làm gáo, vỡ làm môi.



Bởi vậy, hắn lựa chọn rời đi cực kỳ lý trí.



Nếu Hề Đình đã cho hắn một bậc thang thì hắn cứ thuận thế mà leo xuống thôi. Tần Thiên Lâm tự nhắc mình, cứ từ từ mà tới, không thể lại có bất kỳ bước đi sai lầm nào nữa.



Không ngờ, hình tượng của hắn trong lòng Đàm Hi đã sớm bị tổn hại đến mức không thể nào chữa trị như thế.




Sau một lúc lâu, đầu bên kia mới chuyển máy.



“A Chinh, anh đang bận à?”



“Ừ.”



Đàm Hi hơi khựng lại, cũng không nói lời thừa mà đi thẳng vào vấn đề: “Lúc về thì thuận tiện ghé vào cửa hàng tiện ích mua một chai tương nhé.”



“Ừ.”



“Vậy được rồi, không có gì nữa đâu, bye~”



“Khoan đã.”



Hả?



“Khụ khụ... Tương non hay tương già?”



“Éc...” Cô cũng không biết, trong thực đơn chỉ nói là nước tương, “Hay là cứ mua cả hai loại đi?”



“Được.”



Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi tiếp tục sự nghiệp nấu nướng, không ngờ, cuộc nói chuyện kéo dài chưa tới một phút của cô và Lục Chinh đã khiến cho từng vị giám đốc trong phòng họp phải nghẹn họng nhìn trân trối.



Đúng thế, Lục Chinh đang họp.



Khi nghe thấy anh hỏi câu “Tương non hay tương già”, tất cả mọi người đều nghi ngờ liệu có phải tai mình bị ảo giác rồi không.



Lục Tổng... ở nhà kiểu này thật quá huyền huyễn. Phải biết rằng cái danh xưng “Nhị gia máu lạnh”, “Diêm Vương mặt lạnh” không phải nói cho có.



Có điều, Lục Chinh giữa một đống củi gạo mắm muối cũng không hề mất đi sức hút, ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác thân thiết hơn.



Trước kia anh chỉ là một vị thần ở tít trên cao, hiện giờ bọn họ lại có thể chạm được vào tận góc áo, cảm giác này... quá mức kỳ diệu.