Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 435 : Lần nào cũng mua size lớn nhất

Ngày đăng: 21:40 28/04/20


“Khụ, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người tan họp thôi.” Tổng giám đốc lên tiếng, mọi người liền hoàn hồn.



Lục Chinh mang gương mặt tuấn tú lạnh lùng dẫn đầu rời khỏi.



Trong cuộc họp, anh đã liên tiếp phê bình hai giám đốc nên tâm tình tất nhiên không tốt, nhưng ở trong mắt người khác thì lại có ý nghĩa sâu xa khác.



“Này, các cô nói xem Lục Tổng vội vã đi đâu thế?” Đi nhanh quá mất thôi.



“Đương nhiên là đi mua nước tương rồi. Không nghe thấy “tương non hay tương già” à?”



“Chậc chậc, bà chủ tương lai của chúng ta sai Lục Tổng như nô tài ấy nhỉ, bái phục, bái phục.”



“Không thể nói như thế được, không thấy dáng vẻ cúi đầu vâng lời của Lục Tổng nhà chúng ta đấy à?”



“Thời thế bây giờ, đàn ông đi chinh phục thiên hạ, mà phụ nữ chỉ cần chinh phục người đàn ông đã có được thiên hạ liền có thể một bước lên trời rồi. Học giỏi không bằng tìm được tấm chồng tốt, trước kia tôi còn không tin đâu, nhưng giờ thấy người đàn ông sắt đá như Lục Tổng cũng phải trở thành quần thần dưới váy phụ nữ như thế, không tin cũng không được.”



“Ghen à?” Âm thanh một người đàn ông chen ngang vào.



Hai cô nàng kinh hãi: “Giám, giám đốc Hàn?!”



“Đừng hoảng hốt, các cô cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh lắng nghe là được rồi.”



“Ha ha...” Đừng đùa thế chứ, bị anh nghe thấy rồi nói lại cho Lục Tổng nghe thì có mà toi à?



“Này, các cô đi đâu thế hả? Quay về nào...”



Đáng tiếc, chỉ có hai bóng dáng vội vã rời đi trả lời lại anh ta mà thôi.



Hàn Uy đứng nơi đầu gió, nội tâm lạnh buốt, tức chết đi được, ghét nhất là cứ nói giữa chừng như thế...



Kết thúc cuộc họp, Lục Chinh quay trở lại văn phòng, Trần Khải tiến vào ngay phía sau.



“... Tôi đã tìm Giám đốc Tân và giám đốc Tiền phân tích rồi, chắc hẳn bọn họ sẽ biết phải làm thế nào.”



“Cho người theo dõi sát sao vào.”



“Hiểu rồi. Còn chuyện này nữa, hợp đồng với Hồng Vinh sắp hết hạn, có tiếp tục hợp tác không hay dừng tại đây?”



“Hồng Vinh à?” Lục Chinh vừa đặt áo khoác lên khuỷu tay, nghe thấy vậy thì hơi dừng lại, “Có công ty như thế à?”



“Một công ty nhỏ thôi, từng nhận được phần việc lo rìa ngoài của khu khai phá thứ ba.”



“Những chuyện này anh hãy bàn bạc với Hàn Uy đi.”




“Một mình cháu cũng không ăn hết nhiều như thế đâu, hay là cháu chỉ xin mấy quả thôi ạ?” Cô cùng là cao thủ trong việc đánh Thái Cực đấy.



Lý Vạn Tài nghe thấy thế thì nhíu mày: “Một mình à? Thế bà Đàm...”



“A, bà nội cháu về nhà rồi ạ!”



“Về nhà à?”



“Vâng.” Đàm Hi bày ra vẻ mặt vô tội nhưng trong mắt lại có mấy phần chế nhạo, “Mới có mấy ngày thôi mà ông nội cháu đã không nhịn được mà tới đón bà về rồi, người ta có câu tiểu biệt thắng tân hôn mà, cháu cũng không dám giữ bà lại lâu.”



Lý Vạn Tài liền rời đi, trong ánh mắt khó nén được sự ảm đạm.



Đàm Hi nhìn bóng dáng rời đi của ông ta, cái lưng còng xuống, không nhịn được mà cảm khái: “Tự cổ đa tình không dư hận...”



Sau đó liền đóng cửa, tiếp tục trở lại phòng bếp làm việc.



Lúc Lục Chinh về đến nhà thì đồ ăn đã được sắp lên bàn, một bát đầu cá hầm ớt thơm nức, còn có trứng bác cà chua với màu sắc hấp dẫn.



Cõi lòng lập tức được lấp đầy, dường như từ nơi sâu nhất trong lòng trào lên một dòng nước ấm, dần tràn ngập khắp người.



“Về rồi à?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Đàm Hi đi từ trong bếp ra, “Mau đưa nước tương cho em.”



Lục Chinh thay dép rồi đi qua, đưa túi đồ mới mua được cho cô, đương nhiên riêng hộp Mr. Du thì anh đã nhét vào trong túi quần từ trước rồi.



Món cuối cùng được mang lên bàn là thịt bò băm xào ớt, màu sắc nồng đậm, cũng nhờ có nước tương mà Lục Chinh vừa mới mua về.



Hai người ngồi vào bàn.



“Cuối cùng dùng tương non hay tương già thế?”



Đàm Hi gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, cảm thấy hương vị không tồi nên nói chuyện cũng tự tin hẳn: “Không biết dùng loại nào, thế nên, em bỏ cả hai.”



“...”



Nhìn vẻ mặt không tán đồng của anh, cằm Đàm Hi hếch lên, nhướng mày hỏi: “Anh có ý kiến hả?”



“Không dám.”



“Hừ!” Thế còn nghe được.



Lục Chinh không nhịn được bật cười, đây chẳng phải trẻ con thì là gì chứ?