Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 44 : Gặp lại người tần gia

Ngày đăng: 21:31 28/04/20


“Náo nhiệt quá, mọi người đang nói chuyện gì vậy?”



Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Lục Chinh mặc Âu phục thẳng thớm, dẫn theo một cô gái nhỏ bé và tươi tắn đang đứng ở một chỗ cách đó không xa.



Người vừa cất lời hỏi chính là cô gái nhỏ nhắn đó.



“A Chinh đến rồi.” Sắc mặt Lục Thảo lập tức hòa hoãn hơn một chút, ánh mắt khẽ di chuyển, “Vị này là…?”



“Đàm Hi?” Tần Thiên Mỹ kinh ngạc thốt lên.



Lúc này, không chỉ có Lục Thảo mà Sầm Vân Nhi và Tầm Thiên Lâm đều quay đầu lại nhìn, sửng sốt, kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.



Không ai có thể ngờ được rằng, cô gái suốt ngày mang bộ dạng phục tùng, trầm mặc ít nói lại có thể có vẻ xinh tươi đường hoàng như vậy?



Chính xác!



Không lâu trước đây, Đàm Hi vẫn mang dáng vẻ ngây thơ như học sinh trung học, thành thật, giữ khuôn phép, ngay cả mỗi câu nói ra đều mang theo sự xấu hổ nhút nhát, lí nha lí nhí.



Giống như một bao cát, không hề có tinh thần và sức sống.



Tần Thiên Mỹ nói cô quái đản, Lục Thảo chê cô không đủ phóng khoáng, còn Tần Thiên Lâm lại coi cô như nắm mì, nhào nát vo viên thế nào còn phải xem tâm trạng hắn tốt hay xấu.



Đặc biệt là khi so sánh với Sầm Vân Nhi khôn khéo linh hoạt, tính cách nhút nhát sợ sệt của Đàm Hi càng khiến người ta chán ghét hơn.



Tần Tấn Huy là trưởng bối, lại là một người đàn ông, không tiện nói gì, nhưng đã sớm có sự bất mãn trong lòng.



“Đây là… vợ của thằng Hai ư?” Lục Thảo càng kinh ngạc gấp bội phần.



“Chỉ mấy ngày không gặp, sao mẹ lại không nhận ra con nữa rồi?” Cô gái chớp mắt, đôi mắt sáng trong, tươi cười tự nhiên.



Không chỉ Lục Thảo thấy nghi hoặc, Tần Thiên Mỹ và Sầm Vân Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.



Mới ở bệnh viện một thời gian, còn chưa đến hai tuần, sao lại như thay da đổi thịt nhanh như vậy?



“Mẹ, chị dâu cả, Thiên Mỹ.” Lần lượt chào hỏi từng người, tự nhiên phóng khoáng, đương nhiên cũng không để lọt bất kỳ một ai.
Hay là lòng thương hại nổi lên?



Xin lỗi, cô không - cần - một - thứ - gì - hết.



Ánh mắt người đàn ông lóe lên, gò má vốn lạnh lùng cứng nhắc giờ đây bỗng trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra.



Tùy!



Bên kia, một tay Đàm Hi kéo tay Lục Thảo, một tay kéo tay Sầm Vân Nhi, tươi cười rạng rỡ.



“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!”



Lục Thảo còn chưa kịp tiêu hóa hết sự nhiệt tình đột xuất của cô con dâu thứ hai này thì đã bị lời tán dương từ trên trời rơi xuống đập vào mặt.



Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lời nói hay lại vô cùng êm tai.



Dù sao thì Đàm Hi cũng là người do Tần gia lựa chọn, tuy tính cách có phần cô độc nhưng suy cho cùng vẫn còn tốt hơn đám ong bướm vật vờ lai lịch không rõ ràng bên ngoài.



“Con dâu Hai thật có lòng.” Vỗ nhẹ vào tay, tươi cười hiền lành.



Sầm Vân Nhi trừng mắt nhìn, thế mà cũng được à?



“Chị dâu cả, hôm nay chị thật sự xinh đẹp như hoa ấy, chẳng trách anh cả cứ nhìn về phía chúng ta liên tục!”



Sầm Vân Nhi khẽ xao động trong lòng, vô thức nhìn về phía nào đó, đón lấy ánh mắt của chồng đang nhìn chằm chằm về phía này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào.



“Thím khéo miệng quá đấy.” Gương mặt đỏ bừng lên, cười e thẹn.



Thế này đâu có giống như Đàm Hi trước kia?



Tận mắt nhìn thấy mẹ và chị dâu cả bị những viên đạn bọc đường đánh đến choáng váng đầu óc, Tần Thiên Lâm nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn cô ta.



Từ lúc nào hũ nút thành tinh cũng biết nói đầy những lời đường mật như vậy thế?