Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 45 : Cô có thể gọi tôi là mợ tần

Ngày đăng: 21:31 28/04/20


“Mấy ngày không gặp, sao chị dâu Hai lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng thế này rồi?” Tần Thiên Mỹ cười nói, dáng vẻ châm chọc như có như không.



Lần trước ở bệnh viện, là do cô ta quá sơ ý nên mới để cho Đàm Hi có cơ hội được đà lấn tới.



Đến tận bây giờ, chỉ cần ngửi thấy mùi củ cải thôi là cô ta đã thấy buồn nôn, sẽ lập tức liên tưởng đến… rắm.



Tất cả đều là do con đĩ này hại!



Bây giờ đúng lúc có cơ hội, thù này không báo thì còn chờ đến bao giờ?



“Xem ra, bệnh viện đó đúng là có phong thủy tốt, chị dâu Hai vào đó một tuần mà toàn bộ con người cũng thay đổi rồi luôn.”



“Hay là cô cũng vào đó thử xem sao đi?”



“Chị rủa tôi à?”



“Oan uổng quá! Chị còn cứ nghĩ cô nói bệnh viện thành báu vật trên trời, dưới đất không có, cứ tưởng cô muốn vào đó ở mấy ngày xem sao chứ… không ngờ là cô cũng chỉ ngứa mép nói vậy thôi.” Nhún vai, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối.



Tần Thiên Mỹ cười lạnh, “Vừa rồi mới nói chị dâu Hai thông minh ra, sao chớp mắt một cái đã lại hồ đồ thế này rồi? Có một câu nói thôi mà không hiểu sao?”



Cô ta đang khen bệnh viện sao? Đồ ngu!



Đàm Hi nhíu mày, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, “Chị là người, sao lại có thể nghe tiếng người mà không hiểu được chứ? Trừ khi, mấy lời đó không phải là tiếng người.”



“Chị!”



“Chị nói đúng chứ, Thiên Mỹ?”



“…”



Một cuộc giao đấu, Tần Thiên Mỹ không thể không nhìn thẳng vào người chị dâu đã bị cô ta chèn ép bắt nạt bấy lâu nay, dường như từ lần trước, khi gặp mặt ở bệnh viện, Đàm Hi đã mang lại cho cô ta một cảm giác hoàn toàn khác.



Không chỉ mồm mép linh hoạt hơn rất nhiều mà khí thế trên người cũng thay đổi hoàn toàn.




Ai cao ai thấp lúc này đã hoàn toàn rõ ràng.



“Thiên Lâm, anh không nói gì sao?” Người bạn gái cắn môi, đôi mắt lộ vẻ ai oán.



Đàm Hi khoanh tay trước ngực, bờ môi đã hiện lên nụ cười trào phúng, không biết là đồng cảm hay là căm hận.



“Xin lỗi.” Đẩy người đẹp trong lòng ra, đôi chân dài sải bước, tới đứng bên cạnh Đàm Hi.



Người bạn gái như bị sét đánh, nước mắt rơi lã chã chực khóc.



“Tại sao chứ? Em mới là bạn gái của anh mà!”



Cánh tay dài duỗi ra, đặt lên vai Đàm Hi, kéo cô lại, đặt cơ thể mềm mại vào trong lòng, thể hiện sự thân thiết thay cho lời nói.



“Nếu bà xã tôi đã trở về rồi thì đương nhiên không cần phải làm phiền cô Mỹ Kỳ nữa.” Ý cười dịu dàng, nhưng lại khó che đậy được sự ngả ngớn, giống như vứt bỏ một thứ đồ cũ đã mặc qua – nhẹ nhàng rũ bỏ.



“Anh… các người… ức hiếp người quá đáng!”



Nói xong, khóc lóc chạy ra ngoài.



Y như phân đoạn nữ chính ngọt ngào ngốc nghếch điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình đầy máu chó.



Nhưng đáng tiếc, hiện thực quá tàn khốc, căn bản không có ai đuổi theo cô ta.



Tay Tần Thiên Lâm vẫn còn đặt trên vai Đàm Hi, Lục Chinh thu mắt lại, rồi lại ngẩng lên, sự lạnh lùng đã len lỏi vào tận xương cốt.



Nhưng cô không để ý đến, thậm chí còn quên cả cái chân chó của người đàn ông kia đang đặt trên vai mình, bởi vì, cảm giác hồi hộp hốt hoảng lại một lần nữa bủa vây lấy cô, khí thế ào ạt…



Đặc biệt là khoảnh khắc được Tần Thiên Lâm kéo vào trong lòng, thậm chí Đàm Hi còn nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập thình thịch của mình.



Giống như… thiếu nữ lần đầu biết yêu vậy?