Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 46 : Thu hút người nhìn
Ngày đăng: 21:31 28/04/20
Ầu đệch!
Không phải là nguyên chủ thực sự có cái gì đó với tên Tần Thiên Lâm này đấy chứ…
Đây là tình tiết chó má gì thế?
Hít sâu, cố ép sự rung động đó xuống, “Bỏ tay ra.”
Nhưng Tần Thiên Lâm lại giống như không nghe thấy, không những không buông mà còn không biết chừng mực, ôm cả người Đàm Hi vào trong lòng, cười đến mức không hề kiêng nể gì cả.
Tấm lưng mảnh khảnh của thiếu nữ dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, từ xa nhìn lại, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
“Chẳng phải cô muốn tôi làm thế này hay sao?”
“Vớ vẩn!”
“Ái chà, còn biết mắng người rồi cơ đấy? Cứ thử mắng thêm mấy câu nữa cho tôi xem nào?”
“Cút con mẹ anh đi, biến thái à?”
“À há! Chữ “luyến” trong từ “luyến ái” chẳng phải là lấy hai bộ phận một trên một dưới của “biến thái” đó sao? Trước đây cô luôn nói thích tôi, tốt hay xấu gì cũng không từ chối. Nghĩ lại thì, chắc cô cũng rất thích sự biến thái của tôi thì phải?”
Đàm Hi như hít phải khí lạnh, da đầu tê dại.
Nguyên chủ sẽ không thích loại đàn ông cặn bã như hắn đấy chứ?
Oh my God!
Còn có thể loạn hơn nữa, máu chó hơn nữa được không?
Trước đây, cô thấy mình may mắn vì ông trời đã sắp xếp cho cô sống lại trong cơ thể của Đàm Hi này, không chỉ trẻ hơn chục tuổi mà còn có tướng mạo không thua kiếp trước.
Vốn dĩ cho rằng ông trời đã cho cô chiếc bánh nhân thịt béo ngậy, để cô nhặt được món hời lớn.
Thật không ngờ lại hết chuyện phiền phức này đến chuyện phiền phức khác kéo đến, đầu tiên là ăn roi, sau đó là nhập viện, bây giờ lại còn bị rơi vào vòng xoáy tình cảm, đối tượng là ai không sao, lại rơi trúng một tên đàn ông cặn bã?
Cái quần què gì thế?
Nguyên chủ bỗng dưng rung động, lại cộng thêm sự ác ý của tên biến thái Tần Thiên Lâm, hai luồng tình cảm mâu thuẫn phức tạp bám chặt lấy cô khiến cô nhất thời không biết phải làm thế nào.
Chỉ có thể giãy dụa theo bản năng, nhưng vì vết thương cũ vẫn chưa lành nên cô cũng không dám giãy dụa quá mạnh.
Ở trong mắt người ở bên cạnh lại là có chút ý tứ ỡm ờ.
Đầu mày Lục Chinh nhíu chặt lại.
“Tôi thấy không có vấn đề gì lớn đâu, có lẽ là vợ chồng son giận dỗi nhau thôi.”
“Thanh niên mà, bây giờ đều chỉ để ý đến cái gì mà tình thú, tình cảm, giận dỗi trẻ con, chính những thứ đó lại là liều thuốc để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu, còn đồn đại cái gì mà bạo hành gia đình chứ… đều là mấy tin đồn vớ vẩn cả thôi!”
“He he, đúng là chỉ có bà chị thông tỏ mọi chuyện …”
Đương nhiên, chuyện lớn như vậy không thể thoát khỏi con mắt của Tần Tấn Huy.
Kết thúc cuộc hàn huyên với mấy người bạn già, ông ta thu lại ý cười, nhìn về phía tiêu điểm rồi bước lớn đi tới.
“Chuyện gì thế này?”
Vừa mở lời đã chấn động toàn bộ hội trường, khí thế và sự áp bách của bậc gia trưởng lộ rõ hoàn toàn.
Nhìn lướt qua người con trai thứ hai, sau cùng nhìn vào người con dâu thứ hai đang ở trong lòng hắn, đầu mày nhíu chặt lại.
“Chuyện của hai vợ chồng thì đóng cửa bảo nhau, sao lại đến đây gây chuyện trước mặt bao nhiêu người thế này? Đừng làm mất mặt ba trước mặt người khác!”
Mấy lời này đã được coi là rất nặng nề rồi.
Mặt mày Lục Thảo xám xịt, bỗng chốc im bặt, Tần Thiên Lâm cũng thu lại ánh mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn hiếu thuận nghe ba mình dạy dỗ.
Có thể thấy địa vị và quyền uy của Tần Tấn Huy ở cái nhà này lớn như thế nào.
Đáng tiếc, lại có người không cho ông ta thể diện.
“Ba, ba nói vậy là sao chứ? Con và Thiên Lâm đang yên đang lành, ai nói tụi con gây nhau chứ? Ai nhìn thấy tụi con gây nhau nào?”