Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 47 : Người đẹp ngủ dưới ánh trăng

Ngày đăng: 21:31 28/04/20


Tần Tấn Huy vô cùng kinh ngạc.



Trong ấn tượng của ông ta, con dâu thứ hai chẳng khác nào cái hũ nút, tính tình ương ngạnh, không hay nói nhiều.



“Chuyện của các con thì tự giải quyết đi.” Nói xong, dắt tay Lục Thảo rời đi.



Trong trường hợp như vậy, dù có muốn dạy dỗ con trai cũng không thích hợp.



Mắt nhìn bóng lưng ba mẹ rời đi, Tần Thiên Mỹ cười lạnh, “Bây giờ mày hài lòng rồi chứ?”



Đàm Hi chớp mắt vô tội.



Đã có lúc nào cô hài lòng đâu cơ chứ?



“Mới nửa tháng không gặp, hình như thím Hai… đã thay đổi rồi?” Sầm Vân Nhi mở miệng, ý cười lan tràn.



“Vậy sao? Chị thấy em mập lên hay là gầy đi ạ?”



Nụ cười chợt khựng lại.



Nhưng Đàm Hi coi như không thấy, một tay vỗ nhẹ, “Hay là… xinh đẹp hơn rồi? Chẳng trách Thiên Mỹ nói bệnh viện là chỗ tốt, nếu có cơ hội hay là chị cả cũng vào thử mấy ngày xem sao, nghỉ ngơi kết hợp làm đẹp luôn…”



“Có một số chuyện không thể nói đùa được, xin thím Hai hãy tự trọng!” Gương mặt đẹp đẽ thoáng chốc âm trầm, xoay người rời đi.



“Tần Thiên Lâm, anh còn muốn ôm đến khi nào hả?”



“Vừa nãy còn một câu ông xã hai câu ông xã, chớp mắt một cái đã gọi cả họ lẫn tên, phụ nữ đúng là đã thích ra vẻ lại còn hay thay đổi.”



“Gặp dịp thì chơi, hiểu không hả?”



“Cô nói lại một lần nữa xem?” Lực đạo gia tăng mạnh hơn.



Đàm Hi bĩu môi, “Đồ gia trưởng!”



Chỉ có thể là hắn gặp dịp thì chơi với người khác, không thể cho người khác lấy hắn làm thứ để ngụy trang.



“Có bản lĩnh cô nói lại một lần nữa xem?”



“Đồ - gia - trưởng!”



Người đàn ông giơ tay, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, dáng vẻ như muốn đánh người.



Đàm Hi vươn cổ ra, đẩy gương mặt nghiêng tiến sát về phía trước, không lùi lại mà tiến tới, “Nhanh lên, chào hỏi ở đây này, để mọi người cùng xem xem, đường đường cậu hai nhà họ Tần lại ngược đãi vợ mình thế nào.”



Động tác của người đàn ông khựng lại.



“Uầy, không đánh nữa à? Vậy thì tôi thu mặt lại nhé, anh đừng có hối hận đấy! Anh nhớ là cơ hội đã trôi qua rồi thì không lấy lại được nữa đâu, sau này ai phải chào ai còn chưa biết chắc đâu nhé!”



Nói xong liền nhìn về phía Lục Chinh lạnh như băng đang đứng ở bên cạnh.




Còn không ngừng ợ lên, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi.



Nhìn thấy anh ta cách mình càng lúc càng gần, cuối cùng lại mềm nhũn, dựa người vào xe, xiêu vẹo nghiêng ngả, Đàm Hi cố duy trì tư thế nằm thẳng, không hề động đậy.



Có lẽ, trong một đêm như thế này, có thêm một người ở bên cạnh cũng không có gì là không tốt cả.



Cô đơn một mình, bao trùm bởi sự phồn hoa của thành phố, khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, thê lương, cô ghét sự so sánh này, và càng ghét cảm giác này hơn!



“Này, chưa chết thì chít một cái coi.”



Hồi lâu sau, người đó khẽ cử động, ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong sáng nhìn Đàm Hi nhưng không hề có tiêu cự.



“Chít.” Nhếch miệng, cười khúc khích.



Đàm Hi: “…”



Đột nhiên, người đàn ông tì tay, nhảy một phát lên mui xe, Đàm Hi suýt nữa thì bị động tác của anh ta làm cho sợ hãi.



Thân xe cũng rung lắc theo.



“Ầu đệch! Anh làm gì vậy hả?”



“Ngủ.”



Nói xong, nằm xuống, nghiêng người sang một bên, chen vào giữa, “Qua bên kia!”



Xì…



Đàm Hi tức giận, giơ chân đạp một cước, đá thẳng người đàn ông xuống đất.



“Uống được mấy chén đã tưởng mình là ông lớn thật à? Đùa kiểu gì vậy chứ?”



Đang định thu chân lại, một giây sau đã bị người ta giữ chặt.



Người đàn ông với gương mặt dính đầy bụi đất đang trèo lên, một tay bám chặt lấy mui xe, một tay bám lấy mắt cá chân cô.



“Nhãi ranh, đúng là… khự… điên thật đấy!”



Đàm Hi trừng mắt, “Buông tay ra!”



“Không buông, he he…” Hai mắt mông lung, lại bắt đầu cười khúc khích.



“Này, đừng có mượn rượu làm càn, anh định giở trò lưu manh đúng không?”



“Giở trò lưu manh?” Người đàn ông lẩm bẩm.



Nhân lúc này, một chân của Đàm Hi quét qua, đặt trên vai người đàn ông, sau đó, đạp mạnh một cái…