Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 575 : Dịu dàng xoa gáy, nhận cua

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Người đàn ông không tự chủ được mà nở nụ cười, tuy không kéo dài nhưng quả thật là có tồn tại.



Trong văn phòng yên tĩnh, người đàn ông chuyên tâm làm việc, thiếu nữ ngồi yên lặng trên sofa cầm cuốn sách Jane Eyre, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện. Ánh mặt trời hắt vào, dưới những cột sáng có thể thấy từng hạt bụi nho nhỏ đang trôi nổi trong không khí.



Thời gian lặng lẽ trôi, năm tháng lặng lẽ trôi.



Đảo mắt đã tới năm giờ rưỡi, Tống Tử Văn phê duyệt xong phần văn kiện cuối cùng, khép tài liệu lại, đóng bút, chuẩn bị tan tầm.



Lấy áo khoác treo ở trên lưng ghế lên theo thói quen thường ngày, bỗng nhiên động tác khựng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.



Ngẩng đầu nhìn, thiếu nữ dựa người vào sofa, đang ngủ rất say.



Thảo nào lại yên tĩnh như thế, làm anh ta suýt chút nữa thì quên trong văn phòng vẫn còn người khác.



Tống Tử Văn nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô. Thiếu nữ không trang điểm nhưng làn da rất trắng, lông mi dày và rậm cong lên một cách tự nhiên, hai má hơi mũm mĩm, cho dù lúc cô không cười thì nhìn vẫn thấy rất đáng yêu.



Đột nhiên, cô mím môi, hai cánh môi anh đào khẽ chạm vào nhau, dường như... còn mềm mại hơn cả thạch trái cây.



Hầu kết người đàn ông trượt lên trượt xuống, rời mắt đi, lại thả lỏng cà vạt ra một chút.



“Ưm...” Nhiễm Dao động cái cổ cứng đờ của mình, đang muốn vươn vai lười nhác thì dường như lại ý thức được mình đang ở chỗ nào, thế nên mở choàng mắt ra.



Còn có gì tốt đẹp hơn sau một giấc ngủ, lúc tỉnh lại có thể nhìn thấy ý trung nhân của mình chứ?



“A Văn...”



“Ừ?”



Vẻ mặt của Nhiễm Dao đầy sự xấu hổ: “Cổ em tê rần rồi.” Nói xong, hai má đỏ bừng, mất mặt quá, hu hu...



Chàng trai: “...”



Đến tận lúc ngồi vào trong xe rồi, Nhiễm Dao vẫn còn thấy không thoải mái.



Tống Tử Văn: “Vẫn chưa thấy đỡ hơn à?”



“Vẫn còn hơi cứng cổ.”



“Ngồi nghiêng đi để tôi nhìn xem nào?”



“... Oh.”



Khớp xương tay của người đàn ông thon và dài đặt lên gáy cô, Nhiễm Dao lập tức run rẩy cả người.



“Lạnh lắm à?” Anh ta hỏi, sau đó bắt đầu xoa ấn, lực tay không nặng cũng không nhẹ.



“Không... không lạnh...”




“Dù sao thì anh cũng có hại đâu, ở khách sạn mãi tốn tiền lắm!”



Tống Tử Văn ngừng cười, trong đôi con mắt hơi híp hiện lên một tia tối tăm, cũng không trả lời cô.



Trong lòng thầm than: Không có hại, nhưng sẽ ăn em đấy!



Không cần biết có thích hay không, có yêu hay không, một người đàn ông ly hôn nửa năm nay không hề sinh hoạt tình dục mà dẫn một cô gái về nhà, không khéo tâm huyết trào dâng lại đè người ta ra ấy chứ.



Nếu là phụ nữ bình thường khác thì cũng thôi đi, nhưng Nhiễm Dao lại khác, sau lưng cô là Nhiễm gia và tập đoàn Đại Đường, không phải Tống Tử Văn không muốn trêu vào mà là không dám.



Đúng thế, một cô gái trẻ nũng nịu như thế này, trẻ tuổi tinh nghịch thế này, hoạt bát đáng yêu thế này, làm gì có ai gặp mà không bị hấp dẫn đâu chứ, tất nhiên anh ta cũng vậy thôi.



Nhưng “động lòng” và “chiếm đoạt” là hai chuyện khác nhau, cái trước có thể tùy tiện, nhưng cái sau đòi hỏi phải có trách nhiệm tương ứng mới được.



Trước khi chuẩn bị xong tâm lý chịu trách nhiệm, anh ta sẽ không trêu chọc vào Nhiễm Dao.



Đây là sự khác nhau giữa “đàn ông” và “kẻ khốn nạn“.



Anh ta có thể dùng tiền để phát tiết nhu cầu sinh hoạt của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không chơi trò lừa gạt tình cảm của con gái đầy ti tiện như thế.



Xe dừng trước cửa khách sạn, Nhiễm Dao lưu luyến gỡ đai an toàn, “Em đi đây...”



“Ừ.”



“Em đi thật đấy...”



“Ừ.”



“Em thật sự đi đấy!”



Tống Tử Văn vừa tức vừa buồn cười: “Tôi biết, em đi đi.”



“Không thể về chung cư của anh sao?”



Thu lại ý cười: “Không thể.”



“Một mình ở khách sạn em thấy hơi sợ.”



“Tối qua em cũng ở một mình đó thôi.”



“...”



Người đàn ông thở dài, tắt động cơ, xuống xe giúp cô mở cửa ghế phụ.



Nhiễm Dao không nhúc nhích, trong mắt hiện ra vẻ bi thương: “Thật đau lòng biết mấy, anh muốn đuổi em đi...”