Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 576 : Không theo lẽ thường. Chụp ảnh chung

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


“Xuống xe đi, chúng ta nói chuyện.” Một tay đặt trên nóc xe, hơi thở đàn ông mạnh mẽ đập thẳng vào mặt.



Đàn ông ôn tồn lễ độ cũng có lúc bá đạo lắm.



Trái tim Tiểu Công Trúa lại bắt đầu nhảy loạn, đang ngượng ngùng nên chẳng biết phải nhìn đi đâu.



Cô chỉ “vâng” một tiếng, không chần chừ nữa mà ngoan ngoãn xuống xe.



Gió đêm khẽ thổi, ánh trăng sáng vằng vặc.



Trước cửa lớn khách sạn có một đài phun nước, hai người sóng vai đi tới đó.



Nhiễm Dao nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh muốn nói với em chuyện gì thế?”



“Nhóc à, tôi không đáng đâu.”



Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Nhiễm Dao liền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Có đáng hay không thì trong lòng mỗi người sẽ đều tự có xuy xét, không phải do anh quyết định.”



“Sao em cứ cố chấp không hiểu thế?”



Nhiễm Dao lẳng lặng nhìn anh ta: “Em nên hiểu cái gì chứ?”



“Năm nay tôi đã ba mươi mốt rồi.”



“Ừm, lớn hơn em mười tuổi.”



“Tôi đã từng kết hôn.”



“Ly hôn rồi.”



Tống Tử Văn nói trắng ra: “Tôi không hợp với em.”



“Vậy thì ai thích hợp?”




Thôi đành vậy, đi đến đâu tính đến đó.



Hôm sau, hai người thực sự đã đi leo Trường Thành.



“Nhiệm vụ chụp ảnh giao cho anh nhé, đồng chí Tống!” Nhiễm Dao gỡ máy ảnh ra, đeo lên cổ người đàn ông.



“Được.”



Một người chịu trách nhiệm chụp ảnh, một người chỉ việc tạo dáng, đều mặc đồ vận động màu vàng nhạt, nói đây là đồ đôi thì có khi ai cũng tin luôn.



“Lại lùi ra sau tí đi, tay đặt trên tường thành, sau đó nhìn vào màn hình.”



Nhiễm Dao làm theo, chỉ nghe tách một tiếng, gương mặt tươi cười xán lạn của thiếu nữ đã được ghi lại.



“Để em xem có đẹp không...” Cái đầu nhỏ ghé vào trước ngực người đàn ông, chỉ cần Tống Tử Văn cúi đầu là có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn, mảnh khảnh của thiếu nữ, hôm qua anh ta còn từng sờ lên đó...



Đầu ngón tay không nhịn được khẽ giật, dường như đang cố nhớ lại dư vị gì đó.



“Chụp chung một tấm đi?” Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tối và sâu của người đàn ông.



Tống Tử Văn hơi ngẩn người ra, sau đó âm thầm dịch chuyển tầm mắt: “Tôi không thích chụp ảnh.”



“Coi như là chụp một tấm hình kỷ niệm đi, không được à?”



Người đàn ông không lay chuyển được cô nên đành phải gọi một đôi vợ chồng ngoại quốc đi ngang qua lại: “Xin làm phiền một chút, có thể chụp giúp chúng tôi một bức ảnh không?”



“Đương nhiên là được rồi!”



Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đứng cạnh nhau, phía sau là tường thành trải qua vô vàn năm tháng tang thương.



“Hey, tôi nghĩ hai người nên đứng sát lại hơn chút nữa!” Người khách nước ngoài nở nụ cười rạng rỡ, động tác rất khoa trương.