Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 609 : N hoán, anh không đến uống chén rượu mừng sao

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Đúng mười hai giờ, cô dâu chú rể được mời lên bục làm lễ...



Vẫn là kính rượu, vẫn là tuyên thệ, cô gái dẫn chương trình còn mang cả nghi thức bái đường thời cổ đại vào.



Cha mẹ Phì Tủ đều mất sớm, từ nhỏ Phì Tử đã được chú thím nuôi lớn, còn bên nhà gái lại cũng gần giống như vậy, mười mấy tuổi đã một mình đến thủ đô sinh sống, cho nên vị trí “cao đường” cũng chỉ có thím mập và lão Lâm ngồi.



Đến khi cô dâu chú rể hành lễ xong, giọng nói mềm mại thư thái vang lên, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu lại đoạn video về cô dâu chú rể.



Bên bờ biển, mặc âu phục, áo cưới, nam nữ thân mật ôm hôn, ánh hoàng hôn bao phủ lên hai người, khung cảnh tuyệt mỹ không giống phàm trần.



Người đàn ông cười tươi tắn chất phác, cô gái ánh mắt quyến luyến. Lúc này, rất dễ khiến cho người ta bỏ qua cảm giác chênh lệch về ngoại hình, chỉ còn lại hai trái tim đang đập vì nhau.



“Không ngờ thằng nhóc mập nhà ông Lâm lại cưới được cô vợ ngoan ngoãn như thế!” “Đúng đấy! Cô gái kia vô cùng ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có chồng thôi.”



“Đúng là thần tiên quyến lữ..”



Tuy những người khách này nói đặc giọng địa phương, người bản địa thủ đô gần như nghe không hiểu được, nhưng Đàm Hi là ngoại lệ.



Dù sao thì kiếp trước cô cũng đã chết ở nơi đó.



Hứa Nhất Sơn thấy vậy liền khẽ giải thích: “Mấy người này là họ hàng nhà họ Lâm, hôm qua mới từ Tứ Xuyển đến đây.”



“Ü”



Đàm Hi không để ý nữa, tiếp tục xem clip. Đột nhiên màn hình tối đen. Cũng may chỉ hai ba giây sau đã lại sáng lên, nhưng cảnh tượng không còn tươi mát đẹp đẽ như thế nữa, tiếng nhạc đệm cũng từ tiếng nhạc khe khẽ chuyển thành thứ tạp âm định tại nhức óc. Theo đó tiếng bàn luận nổi lên bốn phía.



“Đây là cái gì?”



“Đen sì sì, không nhìn rõ..”



“Ấy! Có người rồi kìa! Nhìn đi.”



“Trời ơi, trên người mấy cô gái đó đang mặc cái gì vậy chứ? Sao lại mặc áo nịt ngực đi đi lại lại thế? Xấu hổ chết đi được.”



“Hình như là hộp đêm!”



“Đang yên đang lành sao lại chiếu mấy thứ này?”




Mười lăm phút sau, n Hoán dẫn theo mười mấy người xông đến, ai nấy đeo cà vạt mặc âu phục chỉnh tề, cao to vạm vỡ.



Đại sảnh bỗng nhiên im bặt, sau đó lại bắt đầu ồn ào như cái chợ.



“Ôi cha mẹ ơi, sao lại có thêm một đám người nữa kéo đến thế? Nhà họ Lưu chọc phải ai rồi à?”



“Đám người này trông có vẻ không dễ trêu chọc đầu, nhìn kìa, cái đầu đó, dáng người đó, ôi cha mẹ ơi, cẩn thận lúc nữa thôi là vác dao chém luôn đấy!”



n Hoán đi đầu, trên gương mặt điển trai quá đáng hiện rõ vẻ tiêu điều xơ xác. Đám đông tự động tránh ra nhường đường cho hắn.



Hai đám người ẩu đả không hẹn mà gặp đồng loạt dừng tay, đứng thành hai bên, nhìn chằm chằm đối phương, như để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tiếp.



Bộ âu phục của Phi Tử đã bị nát bươm, nơ cài cổ cũng bay mất, trên chiếc áo sơ mi trắng in dấu chân người, chưa kể đến những chỗ chảy máu trên mặt.



Người phía bên kia cũng không lành lặn gì, tuy họ giỏi đánh đấm, nhưng cũng không thể chống cự lại được nhiều người bên phía Phi Tử như vậy.



Gã đàn ông mặc âu phục khạc đờm, bên trong còn có tơ máu, đầu lưỡi nếm thấy vị tanh của máu.



Sớm biết thế này đã dẫn thêm mấy anh em nữa rồi, vậy đã không phải chịu uất ức thế này!



Đệch!



“Này người anh em, mày ở đầu đến đây? Ở đấy bọn tao còn có chút chuyện phải giải quyết, tốt nhất là mày tránh xa ra, đừng để dính máu vào người!” Gã đàn ông mặc vest hếch cắm lên gào thét với An Hoán.



Đàm Hi mắng một câu: Đồ ngu!



Quả nhiên chưa đầy ba giây sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Gã đàn ông mặc vest đã bị một người trong số quân n Hoán dẫn theo bẻ ngược tay ra đằng sau, giảm xuống dưới đất, giống như một con rùa đang thở phì phò, đầu còn dáng vẻ nghênh ngang phách lối lúc trước nữa.



Đây chính là thực lực của Hội Ám Dạ, không ra tay thì thôi, một khi ra tay tuyệt đối sẽ là giết người trong chớp mắt!



Đừng nói đến cái tên gà mờ Lôi Minh kia, cho dù là bang xã hội đen chính quy có mặt mũi ở phía Bắc Hoa Hạ đến trước mặt Hội Ám Dạ cũng đều phải cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời.



“Rốt cuộc chúng mày là ai hả?! Không sợ đắc tội đại ca Lôi à?!”



n Hoán cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt hắn, “Lôi Minh? Hắn là cái thá gì?”