Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 610 : Người khống chế được tất cả

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Gã đàn ông mặc vest mặt biến sắc. Đám người này rốt cuộc là ai chứ? Hắn lôi danh tiếng đại ca ra mà cũng không có tác dụng gì sao?



Chẳng lẽ là... đã đá trúng thiết bản rồi sao?



“Phì Tử, cậu đến đây” n Hoán vẫy tay hắn.



“Anh Hoản..”



“Chúc mừng cậu. Cuối cùng cũng thành gia lập nghiệp rồi” n Hoán cải lại cúc áo cho hắn, “Khá lắm, đẹp trai đấy.”



Phì Tử gãi đầu, cười ngây ngô, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự ấm ức.



Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, một giây trước vẫn có thể cắn răng chịu đựng, một giây sau vừa nhìn thấy người thân đã không nhịn được, nước mắt rơi lã chã chực khóc.



“Chúng ta làm anh em đã bao năm nay. Hôm nay là ngày đại hỉ của cậu, tôi tặng cậu món quà tân hôn, thế nào?” n Hoán cười nói, đáy mắt là sự thâm thúy khó hiểu.



“Hả?” Phì Tử nghe mà mơ màng không hiểu gì.



n Hoán giơ tay lên. Người đàn ông mặc áo đen đưa một con dao mã tấu Thụy Sĩ lên. Hắn đưa cho Phì Tử, “Này, cậu cầm lấy, trừ đầu, tim và bụng, những chỗ khác tùy cậu chọn”



Phi Tử toàn thân run rẩy, tay không khỏi run cầm cập, “Anh Hoán, anh đừng đùa nữa.” Sắc mặt n Hoán trầm xuống, “Cậu thấy tôi có giống như đang đùa không?”



Không giống.



Bởi vì đã có người mặc áo đen bắt đầu thu dọn các thiết bị điện tử của khách khứa có mặt, còn camera trước đó đều đã bị người của gã mặc vest đen kia phá hỏng rồi.



n Hoán xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua mọi người, “Chuyện hôm nay thuộc về ân oán cá nhân. Nếu có ai dám báo cảnh sát, hoặc nói ra ngoài thì tin tao đi, mày, hoặc chúng mày, nhất định sẽ chết... chết rất đẹp đấy.”



Mọi người đều đang sợ hãi, lần lượt thể hiện sẽ không nói ra ngoài, đầu lắc còn nhanh hơn cả đánh trống bỏi.



n Hoán mở hai tay ra, lùi về phía sau nửa bước, làm động tác mời: “Phì Tử, anh em một hồi, những nỗi lo sau này tôi thay cậu giải quyết, chặt đi.”



Gã đàn ông mặc âu phục bị đè dưới đất đầu đẩy mồ hôi, không dám chọc vào n Hoán, hắn trợn mắt lên nhìn Phì Tử, nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt hung ác: “Mày dám!”
“Đưa dao cho tôi”



Phi Tử lúng túng, vô thức hỏi lại, “Dao?”



“Ừ, chính là thứ cậu đang cầm trong tay đấy”



“.. Em có phải ngồi tù không?” Hắn không muốn ngồi tù.



Nhưng Phì Tử không thấy hối hận vì hành vi của mình, một khoảnh khắc nào đó, hắn còn thấy tỉnh táo hơn bất kỳ ai.



Không một ai được phép sỉ nhục Tiểu Huệ!



Không ai được phép!



n Hoán vỗ vai hắn, khẽ cười, “Người anh em, chúc mừng hạnh phúc. Cứ yên tâm đi hưởng tuần trăng mật đi, những chuyện khác cậu không cần phải lo.”



Phì Tủ gật đầu như hiểu như không.



“Đi rửa tay đi, nhớ kỹ, phải lấy nước rửa tay rửa cho sạch” Ngữ khí n Hoán nhẹ nhàng. Phì Tử xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay thật.



Lúc này, Đàm Hi không ngăn Tiểu Huệ lại nữa, để cho cô ta đi theo Phì Tử.



n Hoán cầm con dao mã tấu lau vào khăn trải bàn, dịch máu bị lau đi, lại mới tinh sáng choang như lúc đầu.



“A Thanh” Hắn đột nhiên lên tiếng, “Trói mấy người này lại, ném vào cửa “Ngân –



“Vâng!”



n Hoán cùng đồng bọn đến nhanh, đi cũng nhanh, ở lại chưa đến nửa giờ đồng hồ đã nghênh ngang rời đi.



Trước khi đi còn để lại một câu: “Mọi người tiếp tục ăn uống! Hôn lễ còn chưa kết thúc, không ai được đi đâu hết!”