Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 8 : Chẳng phải chỉ là rắm thôi sao

Ngày đăng: 21:30 28/04/20


Xoay người ngồi dậy, Đàm Hi cười, “Thiên Mỹ đấy à, thì ra là cô?”



Khóe miệng cô gái kia run rẩy, hóa ra cô ta lải nhải nửa ngày như thế mà giờ đối phương mới phát hiện ra sao?



Cung phản xạ cũng dài quá đấy!



“Hai tai mày dùng để đuổi muỗi đấy à?” Bám theo không buông tha.



Nói bóng gió ý chửi cô là súc sinh.



Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ trầm tư, gật đầu, “Đúng vậy. Ở đây nhiều muỗi, còn có một con cực kỳ hung mãnh, vo ve vo ve phiền chết người, nếu có thể, đương nhiên đập chết là tốt nhất.”



“Ha, nửa tháng không gặp mà cũng học được giấu kim trong bông, chỉ cây dâu mắng cây hòe nhỉ?” Tần Thiên Mỹ tức tối trong lòng nhưng không muốn biểu hiện ra trước mặt Đàm Hi nên đành phải khoanh tay trước ngực, ra vẻ bình tĩnh.



Đáng tiếc, cánh môi không ngừng run rẩy đã tố cáo cảm xúc chân thật của cô ả.



Đàm Hi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.



Còn tưởng rằng phải giằng co một trận, không ngờ mới chỉ nói một câu đã tan tác rồi.



Thật thiếu hăng hái...



Cô đảo mắt, tay gối sau đầu, thay đổi tư thế nằm ngửa một cách thoải mái.



“Con ỉn, mũi mày có hai cái lỗ...”



Âm thanh ngọt ngào khẽ ngâm nga, có điều ca từ không được lịch sự cho lắm.



Tần Thiên Mỹ đã bao giờ bị người ta làm lơ như thế đâu?



Từ sau khi bước vào cánh cửa này, cô ta liên tiếp bị ngó lơ, khiêu khích, quan trọng nhất kẻ đó còn là kẻ nửa tháng trước bị cô ta coi là cái bao trút giận và bắt nạt không hề có nửa sức lực phản kháng.



Một cỗ lửa giận dâng lên, như con dã thú vùng thoát khỏi xiềng kích, gầm gào giết chóc bừa bãi!



Giây tiếp theo liền vọt mạnh tới, túm lấy cổ tay của Đàm Hi, kéo xuống sàn nhà thật mạnh.



Tần Thiên Mỹ là cô ả đanh đá có tiếng tăm trong giới thượng lưu ở thủ đô này, không nói được sẽ cãi cọ, cãi cọ không thắng sẽ chửi mắng, chửi mắng không được sẽ đánh người.



Đàm Hi đã sớm đề phòng, trong nháy mắt khi cô ta có hành động, hai chân đang gác lên tủ của cô hơi đẩy mạnh một cái, cả người ngả về phía sau theo phản lực. Tần Thiên Mỹ đang kéo cô không kịp buông tay, trọng tâm đổ về đằng trước, mặt đối mặt đè Đàm Hi xuống.



Vội vã nghiêng người lăn sang một bên, tránh khỏi cú đè.
“Anh... liệu có phải anh đánh nó hỏng cả đầu óc rồi không?”



Giữa trán nhăn tít: “Ý là sao?”



“Chiều nay em tới bệnh viện truyền lời bảo nó mau chóng ra viện để đi tham gia tiệc kỷ niệm thành lập công ty với anh, nhưng... biểu hiện của nó rất khác thường! Như... như thay đổi thành người khác ấy.”



Tần Thiên Mỹ về đến nhà, ngồi yên lặng tự hỏi một hồi liền phát hiện ra rất nhiều manh mối.



Đàm Hi trước kia chất phác và kiệm lời, suốt ba tháng cũng chưa nói được tới mười câu, dù đánh dù mắng cũng vẫn nhẫn nhục chịu đựng.



“Ờ...” Tần Thiên Lâm đáp một tiếng cho có lệ rồi cất bước đi về phía phòng ăn.



“Anh Hai, anh không tin à?”



“Không phải không tin, căn bản là không cần thiết phải tin.”



Dù Đàm Hi có nhảy nhót thế nào thì cũng chẳng trốn khỏi được bàn tay của hắn, nếu đã vậy thì sao cứ phải bận tâm chứ?



“Không phải... Em chỉ thấy kỳ quái trong lòng.” Còn có cả bất an.



Nhớ tới đôi mắt sáng và trong veo của Đàm Hi, Tần Thiên Mỹ cảm thấy thật khó xác định, rõ ràng là trước đây không sắc sảo như thế.



“Thiên Lâm về rồi à?” Giọng Lục Thảo truyền ra từ trong phòng ăn.



Tần Thiên Lâm gọi “Mẹ” một tiếng, lại nhìn em gái, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cô ta chẳng tạo ra được sóng to gió lớn gì cả đâu.”



Nhún vai: “Hy vọng vậy...”



Đứng lên, hai anh em cùng đi vào trong phòng ăn.



Đột nhiên, cô gái dừng chân lại, “Mẹ, hôm nay mẹ nấu canh gì thế?”



“Xương bò hầm củ cải.”



Ọe...



“Hai người cứ ăn đi, con đi toilet.”



“Con bé này, đã đến giờ ăn rồi... Thiên Lâm, mẹ múc cho con một bát nhé, hôm nay củ cải trắng rất to, nhiều nước, có lợi cho tiêu hóa...”