Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 9 : Gà giò cực phẩm

Ngày đăng: 21:30 28/04/20


Bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty càng lúc càng tới gần mà bên chỗ Đàm Hi vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc Tần gia cũng không ngồi yên được.



“Thiên Mỹ, con chắc chắn là đã chuyển lời rồi đấy chứ?” Lục Thảo nhíu mày, thầm nghĩ Đàm Hi không dám ra vẻ rồi, nếu đến giờ còn chưa có động tĩnh thì có lẽ là người truyền sai lời.



“Mẹ! Mẹ còn muốn hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần nữa thì mới tin đây?” Mắt Tần Thiên Mỹ đầy vẻ không kiên nhẫn, “Con chắc chắn, cực kỳ chắc chắn là đã nói với Đàm Hi rồi, bảo nó mau chóng ra viện để tham dự tiệc kỷ niệm thành lập công ty.”



“Vậy sao vẫn chưa thấy người đâu?”



“Con làm sao mà biết được? Nói không chừng là nó muốn ăn vạ ở bệnh viện ấy...”



“Đủ rồi!” Tần Tấn Huy lạnh lùng quát, sự uy nghiêm hiện ra.



Lục Thảo vội vàng hô “Ông xã”, rồi vội vàng chạy tới giúp ông ta thuận khí, sau đó quay đầu nhìn con trai ra hiệu.



Tần Thiên Lâm coi như không thấy, rút một cái bật lửa trong túi quần ra nghịch ngợm: “Có cô ta cũng chẳng thừa, mà không có cô ta cũng chẳng thiếu, cũng chẳng phải không có cô ta thì không được, cần gì phải làm ra trận trượng lớn như thế chứ?”



“Câm miệng cho tao!” Tần Tấn Huy đột nhiên nổi giận, trừng mắt, “Chuyện tới nước này mà mày còn không biết hối cải. Nhìn chuyện mà mày gây ra đi, bên ngoài lăng nhăng còn chưa đủ, về nhà còn đánh vợ? Quả thực là làm Tần gia mất hết mặt mũi!”



“Ông xã, xin ông bớt giận, cũng không phải do Thiên Lâm nhà mình sai hết, Đàm Hi cũng...”



“Con hư tại mẹ! Nó như bây giờ là do bà nuông chiều từ nhỏ đấy!”



“Phải phải phải! Là lỗi của mình tôi, được chưa?” Nói xong liền hậm hực đi lên lầu.



“Lục Thảo! Quay lại cho tôi!



Không thèm để ý tới.



Tần Tấn Huy giận tới nghiến răng.



“Nếu không còn chuyện gì thì con đi trước.” Thần Thiên Lâm muốn chạy, còn có mấy bữa tiệc lớn đang đợi hắn kia kìa.



“Đứng lại! Tao cho mày đi à?”



Tần Thiên Lâm ngượng ngùng dừng bước.




“Không tin à? Tôi có ngu đâu, sao có thể nói đùa với tính mạng được? Bình tĩnh nào, chị đây còn muốn sống lâu trăm tuổi, thưởng thức hết trai đẹp trong thiên hạ đã! Dư nguyện chưa xong, muốn chết cũng không được ~”



Một câu cuối cùng còn kèm theo cái thở dài đầy thê lương.



“...”



“Thất thần cái gì hả? Còn không buông tay ra?”



“Cô xuống trước đi đã.”



“Anh đang túm tay tôi thì tôi xuống thế quái nào được? Tôi cũng có phải đàn ông các anh, có tận ba cái chân đâu...”



“Khụ khụ khụ!”



“Viêm phổi à? Khụ cái con khỉ, thẹn thùng thì cứ nói ra, chị đây sẽ giúp chú khắc phục khó khăn.” Mắt chớp chớp, bộ dáng đầy phong lưu.



Mẹ kiếp! Gà Giò cực phẩm nha!



Nói một câu hơi bậy bạ tí mà cũng có thể khiến thằng nhãi này đỏ mặt...



“Hay là, anh bế tôi xuống đi?”



Bàng Thiệu Huân lập tức buông tay, nhanh như chớp giật, “Từ chối.”



“Xí... Người muốn ôm bà đây nhiều lắm, không tới lượt thằng nhãi anh đâu!”



Người đàn ông bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.



Đàm Hi không nói dối, năm đó khi còn học ở Stanford, cô chính là hoa khôi cấp nữ thần, biết hút thuốc, có thể cắn thuốc, còn cực kỳ chơi bời, quan trọng nhất còn là sinh viên xuất sắc nữa.



Lịch sử vô cùng huy hoàng, có thể nói là truyền kỳ của một thế hệ.



Nhấc chân, nghiêng người, nhảy xuống cửa sổ, trong nháy mắt khi chân chạm đất, Đàm Hi bi thương--- tê chân quá!