Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 806 : Liếc mắt đưa tình, ngược chó từ xa

Ngày đăng: 21:49 28/04/20


Lúc trước còn trách anh giả vờ không quen biết, bây giờ anh không giả vờ thì cô ấy lại bắt đầu, Chỉ thở dài, lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể, quả thật không thể mò được.



Thôi vậy, cứ mặc kệ cô ấy thích làm thế nào thì làm.



Lục Chỉnh âm thầm rót một ly trà, đẩy đến bên tay Đàm Hi.



Thời Cảnh cầm lên, đưa đến trước mặt cổ: “Mau uống một lớp đi.”



Đàm Hi uống nhanh, sau khi uống xong, cũng thấy dễ chịu hơn, “Cảm ơn nhé, Kẹo... Đội trưởng Thời.”



“Không cần khách sáo.”



Bởi vì động tĩnh của hai người Đàm Hi, Thời Cảnh quá lớn, tầm mắt của Chu Dân và Lý Khuê đều tập trung trên hai người này, mà bỏ sót động tác rót trà của Lục Chinh.



Nhưng Phỏ Kiều lại nhìn thấy rất rõ, ánh mắt hơi lóe sáng lên.



Bỏ qua sự cố ngoài ý muốn kia, cả bữa cơm cũng được xem là không tồi, dù sao sau bảy ngày không được nếm mùi vị của thịt, Đàm Hi đã ăn no rồi.



Nhóm người Lục Chinh phải đi đến tòa nhà chỉ huy, Đàm Hi phải về ký túc xá.



Chu Dân không biết lấy từ đầu lấy được một chiếc xe việt dã, “Bạn học Đàm, lên xe, thấy chở em về.”



“Lão Chu...” Lý Khuê muốn nói lại thôi.



“Sao the?”



“Hoạt động bàn cát hôm nay đến lượt cậu báo cáo.”



Chu Dân hình như nhớ ra, bỗng nhiên nói: “Tuần trước là cậu, tuần này là Lão Phó chứ?”



“Tuần trước nữa là tôi, tuần trước là Lão Phó, tuần này đến phiên cậu rồi.”



“Vậy sao?” Chu Dân hơi ngơ ngác, “Vậy em Đàm...”



“Để tôi chở.” Phó Kiểu kêu anh ta xuống xe.



Hai chữ “Để tối” vừa đến bên miệng, Lục Chinh không thể không nuốt trở lại vào bụng, nhìn chằm chằm vào Phó Kiêu.



Thời Cảnh vỗ vai anh: “Đi thôi!”



Lục Chinh không nhúc nhích. Đàm Hi ngồi vào ghế phó lái, xoay đầu nhìn ra bên ngoài, vừa hay đối diện với ánh mắt u tối của anh, bỗng nở nụ cười, cảnh môi khẽ động.



Không lâu sau, xe việt dã chạy đi xa.



Lục Chinh thu hồi tầm mắt, bờ môi nở một nụ cười nhạt như có như không, đối lập rõ rệt với khuôn mặt đen thui lúc trước.



Chu Dân và Lý Khuế đi phía trước, hai người Lục Thời đi phía sau.



Thời Cảnh nhỏ giọng, cười xấu xa: “Thành thật khai ra, lúc nãy cố nhóc kia lẩm bẩm gì với cậu đó?”
Thời Cảnh nhỏ giọng, cười xấu xa: “Thành thật khai ra, lúc nãy cố nhóc kia lẩm bẩm gì với cậu đó?”



“Lẩm bẩm gì?”



“Còn giả ngốc? Thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy à?”



“Cậu nhìn thấy gì?”



“Miệng của Đàm Hi cử động!”



Lục Chinh cười không nói gì.



Thời Cảnh nôn nóng vò đầu bứt tai, nhưng trong lòng biết rõ đối phương sẽ không nói cho anh ta biết, oán trách: “Giữa ban ngày ban mặt, mọi người đang nhìn chằm chằm, vậy mà hai người còn liếc mắt đưa tình, ngược chó từ xa! Đúng là quá đáng! Đồng chí lão Lục, cậu hoàn toàn đã hết thuốc chữa rồi...”



Chữa?



Lục Chinh cười khẽ, không cần thiết.



Thời Cảnh không bỏ cuộc: “Lão Lục, chúng ta có phải anh em không? Nếu phải thì cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cô nhóc kia đã nói gì, thần bí dữ vậy.”



Ánh mắt anh thoáng hiện lên sự phấn khích, nhưng lại biến mất rất nhanh.



Cô ấy nói: Ngày mai, đợi em, trong phòng.



Đàm Hi trở về ký túc xá, mọi người đã nghỉ trưa rồi.



Cô khẽ nằm lên giường, kéo chăn ra, nhắm mắt lại.



Tiếng còi vang lên, mọi người giật mình tỉnh dậy, xuống lầu tập hợp.



Buổi sáng đã luyện bắn đạn thật, buổi chiều chỉ là xếp hàng và đi đều bình thường, nếu không xét đến yếu tố thời tiết thì vẫn được xem là khá dễ chịu.



Khi Phó Kiểu cho nghỉ tại chỗ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.



Giống như dây đàn đang căng ra, giữ trạng thái chuẩn bị, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút xíu rồi.



Đàm Hi lau mồ hôi, ngồi phịch xuống đất.



Nhóm người Hàn Sóc và Nhiễm Dao bắt chước theo, gánh nặng thần tượng, thục nữ giáo dưỡng gì đó đều là mây bay.



Thẩm Hàn tiến lại gần, mang theo cái đầu xanh lè, trông rất chói mắt.



Nhưng xét thấy phần tập bắn sáng nay cô ta được điểm cao, vì phúc lợi của cả tổ, mọi người vẫn vui vẻ chấp nhận cổ ta.



Còn về xung đột với Đàm Hi lúc trước, đương sự đã không truy cứu rồi, họ còn cắn hoài không buông làm gì?



Chỉ có Hàn Sóc, từ đầu đến cuối vẫn có khúc mắc, không ưa được cô ta.



“Huấn luyện viên kêu nghỉ tại chỗ, cậu qua đây làm gì?“.
“Huấn luyện viên kêu nghỉ tại chỗ, cậu qua đây làm gì?“.



Thẩm Hàn nhìn cô: “Tôi thích.”



Hàn Sóc hừ lạnh: “Không có phép tắc.”



“Cô nhìn không quen thì có thể không nhìn.” Thẩm Hàn cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc, khắp người tràn đầy khí thể lưu manh.



“Ha! Muốn tôi không nhìn, có thể, cô cút xa ra một chút!”



“Mẹ nó cổ kêu ai cút hả?”



“Cô!”



Ánh mắt Thẩm Hàn trở nên rét lạnh: “Muốn đánh nhau chứ gì?”



Hàn Sóc xắn tay áo lên: “Đánh thì đánh, ai sợ ai?!”



Thấy hai người sắp ra tay, Đàm Hi đột nhiên lên tiếng: “Thêm tớ nữa.”



Thẩm Hàn khẽ ngơ ngác.



Hàn Sóc tỏ vẻ đắc ý.



“Cô có ý gì?” Lông xanh- Hàn lạnh mặt.



“Ỷ ở đây là...” Đàm Hi phủi tay, đứng dậy, “Nếu hai người muốn đánh nhau, tôi sẽ giúp Hàn Sóc.”



“Này! Cô có biết nói lý lẽ không hả? Rõ ràng là cô ta khiêu khích trước!” Thẩm Hàn không phục.



Hàn Sóc nhào vào người Đàm Hi như chim non sả vào lòng mẹ, “Cưng à, cái tên xanh lè này bắt nạt anh! Cưng nhất định phải đánh cô ta một thật mạnh tay!”



Đàm Hi: “...”



Thẩm Hàn: “...”



Mọi người: “...”



Phòng Tiểu Nhã lại cảm thấy lo lắng cho Trịnh Thiên Vương nhà mình, dính scandal với ai không được, sao cứ phải dính với “đồ ngốc” này!



Nhói lòng quá...



Kết thúc buổi huấn luyện chiểu, mọi người đi về phía căng tin.



Do buổi trưa ăn quá no, không đói cho lắm, nên Đàm Hi bỏ màn thầu của mình vào bát của Hàn Sóc, “Này, cậu ăn nhiều một chút.”



Hai mắt anh Hàn khe lóe lên, “Bạn tốt, huấn luyện quân sự xong anh sẽ mua kẹo cho cưng ăn nhé!”



Nói xong, cúi đầu ăn như hổ đói.



Khóe môi Đàm Hi giật giật.



Trong lòng nghĩ, nếu cô thừa nhận địa vị của “anh” nào đó, vậy thì có phải sau này Lục Chinh cũng sẽ nghe lời cô không...



Chậc chậc!



Hình ảnh quá đẹp, không dám nhìn trực diện.



Ăn cơm xong, trở về ký túc xá.



Giữa đường Đàm Hi gặp phải Hứa Trạch. Cô đang định đi đường vòng, thì bị cậu ta chặn lại trước: “Cậu trốn cái gì?”



Đi không thoát, Đàm Hi thấy hơi phiền, giọng điệu cũng cộc cằn: “Có gì mau nói, có rắm mau đánh!”