Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 830 : Người đóng vai thiện, kẻ đóng vai ác

Ngày đăng: 21:50 28/04/20


“Đột nhiên tớ có dự cảm rất không lành, phải làm sao đây?”



“Người tới không có ý tốt.”



“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được.”



“Mạng nhỏ xong rồi!”



“...”



Mọi người dường như đã đoán được điều gì, có người đấm ngực giậm chân, có người bóp cổ tay than thở.



Phó Kiêu đứng trên đài cao. Chu Dân đã lùi về sau hai bước để nhường chỗ cho anh ta.



“Chào mừng mọi người tiến vào thú doanh!”



Hai cánh tay mở ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt cảm khái như lâu lắm không gặp, ánh mắt xa xôi.



Rõ ràng là động tác mới chào nhưng lại làm người ta... không rét mà run.



“Thú doanh? Là cái quỷ gì thế?”



“Vừa nghe đã thấy không phải tên hay gì.”



“Thấy hơi sợ rồi đấy.”



“Chẳng biết nữa.”



“Huấn luyện viên, em sợ bị dọa lắm...”



Mặt mày Phó Kiều lạnh lùng và nghiêm nghị: “Từ hôm nay trở đi, các em sẽ tiến vào cuộc huấn luyện tàn khốc nhất của bộ đội, những người thông qua rồi, cuối cùng còn phải trải qua kiểm nghiệm của hai huấn luyện viên Lục, Thời đây thì mới tính là chân chính bước lên ngạch cửa của bộ đội đặc công!”



“Báo cáo!”



“Nói.”



“Huấn luyện viên Phó, tại sao không phải là thấy kiểm tra thành quả huấn luyện ạ?”



Tuy Lục Chinh và Thời Cảnh thường xuyên xuất hiện nhưng luôn đảm nhiệm nhân vật phông nền di động, giống như... chẳng có địa vị gì vậy?



Dù sao, người đứng trên đài nói chuyện luôn là Phó Kiêu và Chu Dân, Lý Khuê thỉnh thoảng mới cắm vào đôi ba câu.



Lục Chinh đã từng dạy khóa bắn súng nên cũng coi như quen thuộc một chút, nhưng mà vị “huấn luyện viên Thời” kia thì có vẻ hơi...



Ở trong quân ngũ, danh hiệu và phong hàm đều không có sức thuyết phục bằng nắm đấm.



Hiển nhiên, Thời Cảnh đang bị nghi ngờ.
Thời Cảnh vỗ tay: “Tốt lắm! Đã có người lạc đường biết quay đầu lại, những người còn lại còn chờ gì nhỉ?”



“Em rời khỏi.”



“Em cũng rời khỏi...”



Có người bắt đầu thì những người sau liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.



Cuối cùng, có tới một phần tư số người lựa chọn rời đi, tổng cộng 18 người, có nam có nữ.



Ánh mắt Thời Cảnh xẹt qua đám người này, sau đó lại quay sang nhìn những người còn đứng trong đội ngũ, “Các em thì sao? Có muốn suy nghĩ lại không?”



“Báo cáo huấn luyện viên! Em đã hạ quyết tâm muốn trở thành lính đặc công, không cần phải nghĩ nữa!” Một nam sinh đứng ở hàng đầu bước ra khỏi đội ngũ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.



“Các em thì sao?”



“Báo cáo! Bọn em cũng không cần...”



Trong đáy mắt Thời Cảnh hiện lên ý cười, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh.



Sau đó, anh ta nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, giọng đầy ảo não: “Xem ra tôi vẫn không thể quay về căn cứ bộ tư lệnh ngồi chém gió rồi, bỏ đi, nếu các em đã chủ động muốn mua hành, vậy tôi cũng không nhẹ tay nữa. Toàn thể nghe lệnh!”



Nghiêm, đôi tay kề sát chỉ quần.



“Từ giờ trở đi, các em chính thức tiến vào chế độ huấn luyện đào thải. Quy tắc vô cùng đơn giản, tổng kết bằng ba điểm: Không kiên trì được, đào thải; thành tích không hợp lệ, đào thải; Vi phạm quy định, đào thải.”



“Vì thế, tình hình hiện tại không phải các em có muốn ở lại hay không, mà là các em có thể ở lại hay không! Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức tiến vào hình thức huấn luyện của ngày hôm nay... chạy việt dã 5km mang vật nặng”



Thời Cảnh quay sang gật đầu ra hiệu cho Lục Chinh. Người sau đứng ở bên cạnh xe tải, không phát uy mà cũng làm người ta thấy sợ, mười phần khí thế.



Anh nói: “Tất cả đều có phần! Theo số thứ tự của tổ đội, xếp hàng tới nhận trang bị.”



Lúc đến lượt Đàm Hi, dường như Lục Chinh cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu...



“Huấn luyện viên, em có thể hỏi một vấn đề không?” Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa.



Trong những nữ sinh ở lại, nữ sinh xinh xắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Đàm Hi chính là một trong số đó.



Đứng không cũng có thể hút ánh mắt người nhìn, huống hồ là lúc tươi cười chứ?



Hoàn toàn có thể nghĩ được lực sát thương mạnh cỡ nào.



Dù sao, tròng mắt của một đám nam sinh xung quanh dường như đang dán chặt lên người cô.



Mặt mày người đàn ông nặng nề, sau một hồi lâu mới đáp lại: “Có thể. Em hỏi đi.”