Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 831 : Chạy việt dã vác nặng, vượt qua khó khăn

Ngày đăng: 21:50 28/04/20


“Vậy em hỏi thấy nhé” Hai mắt Đàm Hi cong cong thành hình bán nguyệt, cổ chớp mắt, “Bộ trang bị này nặng bao nhiêu?”



Trong lòng Lục Chinh đang khóc thầm. Cô nhóc con này đang cố ý câu dẫn anh đây mà!



Thực sự là không dừng lại được một khắc nào hết.



Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, “Trung bình 25kilogam”



“Nặng vậy à? Thầy thấy em có vác được không?”



Lục Chinh nhíu mày, nhìn quét qua đôi tay nhỏ bé, đôi chân thon của cô, ừm... có chút đau lòng.



“Em có thể rút lui” Anh nói là lời thật lòng.



“Em không muốn rút lui”



“... Vậy thì đừng có kêu mệt”



Đàm Hi mỉm cười, “Thấy yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không đâu”



“Nhận lấy.” Anh nhấc bộ trang bị lên, ném cho cô, khí thế ban đầu rất mạnh, nhưng khoảnh khắc khi ném ra, anh lại âm thầm thu bớt lực lại.



Không nỡ...



Đàm Hi nhận lấy, nháy mắt với anh, xoay người chạy đi.



“A... Huấn luyện viên, em đến nhận trang bị”



Lục Chinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.



Lấy một bộ trang bị trong xe tải ra, cũng ném đi y như vậy, nhưng mà lực ném ra...



Dù sao khi cậu sinh viên nhận được túi trang bị thì suýt nữa trẹo lưng.



Cách đối đãi này đúng là khác xa nhau một trời một vực.



Phát đồ xong, mỗi người xách một túi trang bị, có người đặt dưới chân, có người đã đeo lên vai.



Đàm Hi đang cúi xuống kiểm tra, cũng may... là trang bị lính tốt.



“Này em gái, sao đồ của chúng ta lại không giống nhau nhỉ?”




Mấy người tiến lên, khi nhìn thấy một con sông chảy xiết, bên tại là tiếng nước chảy róc rách thì họ đều ngây người ra đứng tại chỗ như trời trồng.



Một lúc sau, mới phản ứng lại....



“Fuck! Tình huống gì đây?” “Thế này thì ướt sạch mất à?”



“Không phải vậy chứ...”



Đàm Hi nhìn bốn phía xung quanh. Cô phát hiện ra bóng dáng Hứa Trạch, đứng bên cạnh là Thẩm Hàn và Tạ Từ, Trương Quán, Lưu Minh, Từ Dương.



“Tình huống gì vậy?” Đàm Hi đi đến.



Hứa Trạch đảo mắt, nhìn thấy cô liền thở phào, “Cuối cùng các cậu cũng đuổi kịp



“Qua sông thế nào bây giờ?”



“Nước quá sâu, dòng chảy lại xiết, không thể tùy tiện bơi qua được. Hơn nữa bốn người các cậu chưa đến, chúng tớ cũng không dám đi trước”



“Xin lỗi.”



Hứa Trạch xua tay, tỏ ý không sao cả, “Nhiệm vụ cấp bách lúc này là nhanh chóng qua sông”



“Những người trước đó qua sống thế nào?”



“Những người trước?” Hứa Trạch lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa có ai thành công”



Đàm Hi nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc.



Bao nhiêu người rồi mà chưa một ai qua sống được...



“Cậu nhìn thế núi xung quanh đi” Hứa Trạch chỉ về phía xa, “Còn chưa nói đến có qua sông được hay không, cho dù có qua được sống thì sang đến đó cũng không còn đủ sức để trèo núi tiếp được nữa.”



“Vậy dừng lại nghỉ ngơi, đợi hồi phục thể lực rồi xuất phát tiếp”



“Không thể được”



Đàm Hi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bờ đối diện, bỗng nhiên khựng lại.



“Phát hiện ra rồi à?” Hứa Trạch nghiêng đầu, liếc nhìn cô.