Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 844 : Bất đồng ý kiến (1)
Ngày đăng: 21:50 28/04/20
Hàn Sóc trợn mắt. Người này đúng là não bằng gỗ mà.
Đàm Hi lắc đầu, ngăn cứ tiếp tục truy hỏi: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”
Từ Dương: “Hay là chúng ta dùng hình ép cung đi? Sợ gì ông ta không nói chứ!”
Lòng bàn tay Vương Bản đổ mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng cuộn chặt nắm đấm lại, “Các cô cậu muốn làm trái quy định diễn tập à?!”
“Xuy, tục ngữ nói hay lắm, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần kết quả suôn sẻ, không cần biết quá trình ra sao?
“Có!”
“Được rồi” Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn, “Đồng chí già này không thích đùa, cậu kiềm chế chút đi.”
Từ Dương lặng lẽ cười hai tiếng, hành lễ chào theo nghi thức quân đội: “Tuân lệnh, chị!”
Sau đó đích thân chỉnh sửa cổ áo, phủi bụi cho Vương Bân: “Xin lỗi đồng chí già nhé, tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại không có mấy thành ý.
Vương Bân biết, người ta uy hiếp không được nên cố tình phải hết quan hệ đây mà!
Quy kết tất cả vào hai chữ “đùa vui”, nếu thực sự truy cứu thì có ai dám nói họ vi phạm quy định chứ?
Ha...
Mới tí tuổi đầu mà đã biết suy tính sâu xa như vậy rồi.
Đợi đã!
“Tại sao các cô cậu trà trộn được vào đây?” Vương Bản thấp thỏm trong lòng. Ông ta đã lờ mờ đoán ra được.
“Nói ra thì cũng phải cảm ơn ông” Hứa Trạch lên tiếng, tức chết người không đến mạng.
Bên trên chỉ bảo họ thực hiện nhiệm vụ kéo dài thời gian, đảm bảo an toàn cho các con tin trước khi đội chống khủng bố và cảnh sát đến đây, nếu như tùy tiện đưa ra cách ứng cứu...
“Quá rủi ro” Thẩm Hàn khách quan phát biểu ý kiến: “Nhưng mà, xét từ góc độ cá nhân, tôi ủng hộ Đàm Hi.”
An An đứng ra. Người trước giờ vẫn luôn khiêm tốn im lặng như cô bỗng hiếm hoi lên tiếng: “Tớ cũng ủng hộ”
Từ Dương đảo mắt mấy vòng, dường như không mấy băn khoăn đã lựa chọn đứng về phía Đàm Hi.
Hứa Trạch không thể hiện thái độ.
Tạ Từ trầm mặt xuống.
Còn Nhiễm Dao, Trương Quán và Lưu Minh đều đi theo số đông, ý kiến không quá quan trọng. Hay nói cách khác, họ cũng không có ý kiến gì, dù sao thì cứ làm theo là được rồi.
“Đội trưởng, cậu nói gì đi chứ?” Đàm Hi nhìn cậu ta, vẻ lạnh lùng đã khẽ lướt qua.
Gương mặt anh tuấn của Hứa Trạch trầm xuống, “Tớ biết cậu có suy nghĩ, có đầu óc, cũng có năng lực. Nhưng có những lúc tự tin mù quáng, khuếch trương thực lực chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp”
Như vậy tức là không đồng ý?
Đàm Hi không hề thấy bất ngờ, cô đã quen là người đứng đầu mũi nhọn, còn Hứa Trạch lại thích cầu tiến trong sự ổn định. Sự trái ngược trong tính cách sẽ dẫn đến quan điểm giữa hai người đi ngược lại với nhau, do đó khó tránh khỏi tranh chấp.
Nhưng cuối cùng ai thuyết phục được ai thì phải xem xem ai mạnh mẽ hơn.
“Đầu tiên, tớ không tự tin mù quáng, cũng không hề khuếch trương quá đáng, mà là đang dựa trên việc suy nghĩ tổng hợp các nguyên nhân thực tế làm cơ sở để đưa ra đề nghị khả thi cụ thể. Thứ hai, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ hời hợt hay qua loa vì đây chỉ là một trận diễn tập. Nếu như hôm nay thực sự có phần tử khủng bố xâm nhập vào đấy thì mỗi một câu tớ nói ra, mỗi quyết định tớ đưa ra cũng vẫn sẽ như vậy, sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào!”
“Không phải bởi vì là giả cho nên mới đưa các cậu đi mạo hiểm. Mà là khi chúng ta phải đối mặt với những tình huống tương tự như vậy, thì tin tớ đi, sống chết không quan trọng nữa. Nên tại sao sẽ sợ hãi nguy hiểm chứ? Lúc đó, chỉ sợ các cậu còn điên cuồng hơn tớ mà thôi.”
Đàm Hi nói liên tiếp, rồi nuốt nước bọt cho nhuận giọng, ngữ khí hơi chậm lại...
“Chỉ nói không thì ai cũng biết, nói những thứ này chưa chắc các cậu đã tin, có thể sẽ cảm thấy tớ chỉ biết nói mà không thể làm! OK! Không sao cả” Cô nhún vai, dáng vẻ thư thái, “Có tin hay không và có làm hay không là hai chuyện khác nhau. Chúng tớ sẽ tỏ thái độ trực tiếp với cậu”