Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 881 : Qu n của cậu được lắm

Ngày đăng: 21:51 28/04/20


“Không uống à?” Lục Chinh hỏi, thái độ rất tự nhiên.



“Cậu lại có âm mưu gì hả?” Phương Mãn tức giận hỏi.



“Đừng ôm lòng để phòng nặng thế chứ, bạn bè cũ mời cậu uống một ly trà là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao?”



Môi mỏng của Phương Mãn mím chặt, giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.”



Ấy, còn hơi bỏng tay nữa chứ.



Bởi vì một chén trà nho nhỏ mà không khí giữa hai người hòa hoãn lại không ít.



“Lão Lục.” Phương Mãn uống xong, chủ động mở miệng, “Lính của cậu cũng được lắm.”



Không phải “tay mơ”, mà là “lính“.



Chứng tỏ đã có thái độ nhìn thẳng thắn, đồng dạng với đó chính là sự khẳng định năng lực.



Rốt cuộc Phương Mãn cũng phải đặt đám sinh viên này vào trong mắt.



Tuy rằng chỉ có ba chữ “cũng được lắm” nhưng ý nghĩa sâu xa trong đó cũng khiến cho Trình Cương phải kinh ngạc không thôi.



So với anh ta, cảm xúc của Lục Chinh lại ổn trọng hơn nhiều.



Ngoại trừ một chút sung sướng chợt lóe qua nơi khóe mắt thì vẫn cứ là vẻ mặt không có cảm xúc gì như cũ.



Anh nói, “Lính của tôi tất nhiên phải tốt.”



Bừa bãi phóng túng, ngạo khí ngút trời. “Ha ha ha...” Phương Mãn cười to, vỗ bả vai anh, “Cậu vẫn y như ngày trước, chẳng có gì thay đổi cả.”



Trong lòng liệu đã tức hộc máu hay chưa, chắc chỉ có mình anh ta biết.



Mười lăm phút sau.



“Báo cáo Lữ trưởng! Bên ngoài có hai người tự xưng là phóng viên do tổng quân khu phái tới, muốn tiến vào phỏng vấn, xin ngài cho ý kiến ạ!“.




“Hừ! Tôi muốn xem xem hai phóng viên kia có địa vị gì mà khiến cho cả điện thoại cơ quan cũng gọi tới quân khu Tây Nam này, bản lĩnh đúng là không nhỏ!”



Trình Cương im lặng, quân đội có quy củ của quân đội, cũng không phải anh cứ thanh thản, ổn định làm một người lính tốt là có thể thăng chức lên quân hàm, đôi khi cũng có những tình huống đặc thù, ví dụ như lúc này.



Mệnh lệnh truyền ra, rất nhanh có một cậu lính dẫn hai người tiến vào.



Một nam một nữ, hoàn toàn mặc thường phục.



Xem quân hàm thì đều là bộ đội văn chức, người đàn ông là Thiếu tá, nữ là Trung tá. Tầm mắt của Phương Mãn xẹt qua hai người, dừng trên người cô gái thêm chừng hai giây, thảo nào kiêu ngạo như vậy...



Nhưng anh ta cũng chẳng sợ.



Một Trung tá văn chức so với danh hiệu chính thức ở trong quân doanh thì còn cách nhau khá nhiều.



“Các vị có việc gì?” Phương Mãn xụ mặt, không nói không cười.



“Mặt mũi Lữ trưởng Phương cũng lớn thật.” Giọng người phụ nữ vốn sắc bén, lúc này ở gần nghe càng thấy khủng bổ hơn so với tưởng tượng, “Chúng tôi chờ ở bên ngoài lâu như thế, vậy mà ngài chỉ nói một câu người không phận sự miễn vào liền muốn đuổi chúng tôi đi, chuyện này có thích hợp không đây?”



Lời vừa ra khỏi miệng đã là một câu chất vấn, còn mang theo khối đạn nữa.



Người đàn ông đi cùng cô ta khẽ ho hai tiếng, ý bảo khiêm tốn một chút, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, không nên quá phận.



Nhưng không ngờ người phụ nữ kia không những không cảm kích mà còn đáp trả bằng ánh mắt hình viên đạn, sắc bén và kiêu ngạo không ai bì nổi.



Hướng Ảnh Tâm vì chuyện dây dưa ở bên ngoài vừa rồi nên trong lòng đã ôm một bụng lửa, vốn dĩ tính cách chẳng khác nào ổ pháo, sao có thể nhẫn được cơn tức này chứ?



Thế nên, vừa vào cửa đã nã đạn vào Phương Mãn, căn bản không hề có ý định cho đối phương mặt mũi.



Cô ta ở nhà cũng luôn là thế, được chiều thành quen rồi.



Nhưng lại không nghĩ ở đây là quân doanh, là địa bàn của lữ đoàn Tia Chớp!



Tâm tình của Phương Mãn cũng chẳng tốt hơn cô ta là bao, cũng là một ổ pháo, không nổ tung lên mới là lạ...