Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 882 : Không rảnh
Ngày đăng: 21:51 28/04/20
“Tổng quân khu phái tới thì sao chứ hả? Đứng ở núi nào thì nên hát bài hát ở núi đó, cô không hiểu a?”
Lữ đoàn Tia Chớp trực thuộc quân khu Tây Nam, không thuộc sự quản lý của thủ đô. Phương Mãn cũng không lăn lộn ở trong xã hội quý tộc, chẳng hề có liên lụy lợi ích gì với đám thế gia đại tộc ở thủ đô, tất nhiên cũng chẳng sợ đắc tội với ai cả.
Một nữ Trung tá, còn là văn chức lại dám tới trước mặt anh ta giễu võ giương oai, ha... cái quái gì đây?
Hướng Ảnh Tìm thấy giọng điệu của đối phương không tốt, thái độ nghiêm khắc nên trong giây lát cứ đứng đực ra ngơ ngác, không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô ta sinh ra trong một gia tộc hiển hách, là phóng viên nòng cốt trong quân ngũ, còn nắm trong tay những giải thưởng lớn về báo chí trong nước. Đây là lần đầu tiên cô ta bị đối xử vừa ngạo mạn, vừa vô lễ như vậy.
Lập tức cổ ta liền cười lạnh: “Ý của Lữ trưởng Phương là anh muốn chiếm núi làm vua sao? Vậy tiếp theo có phải là khởi nghĩa vũ trang, giải phóng toàn bộ Hoa Hạ không nhỉ?”
Lời này, quả thực đâm thẳng vào tim!
Nếu ở thời cổ đại, quần quần thần thần, tam cương ngũ thường, chỉ sợ Phương Mẫn đã sớm bị nghi ngờ là ôm ý xấu trong lòng, kết cục đầu mình hai nơi.
Đáng tiếc, Thiền triệu một đi không thể quay lại, hiện giờ là thời đại pháp trị dân chủ rồi.
“Lời này dọa đám nhát gan còn được, bên tôi làm việc nghiêm chỉnh, ngồi thẳng người, chẳng sợ có kẻ ngậm phần trong miệng phun vào người đầu.” Nói đến đây, anh ta hơi dừng lại, sau đó hừ mạnh một tiếng, “bổng cho cô là một phóng viên, ăn nói chẳng ra đầu vào đầu. Sao hả, muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và tổ chức đấy à?”
“Trước đó không lâu, bộ văn hóa mới nhấn mạnh muốn xây dựng thời đại mới theo chủ nghĩa văn minh hài hòa, dân chủ, tiến bộ, hiện đại. Là phóng viên, một phóng viên quân đội, còn là đôi mắt và đôi tai của quần chúng nhân dân, không ngờ lại là người không đàng hoàng như thế!” Trình Cương lên tiếng, vừa mở miệng đã úp xuống đầu cô ta toàn là chính sách quan trọng của quốc gia với xã hội văn minh.
Anh ta làm Tham mưu trưởng có phải làm không đâu!
Nếu nói về sự nhạy cảm với tin tức và chính trị, cử nhân tốt nghiệp đại học khoa Thông tin chính quy kiêm thạc sĩ ngành Xã hội học như anh ta có thể vượt xa Hướng Ảnh Tâm tới mấy trăm con phố.
Khụ...
Chửi thầm một chút là được rồi, không bao giờ anh ta thừa nhận đầu.
Hướng Ảnh Tìm thấy Lục Chinh không nói gì thì lại hỏi thêm một lần, giọng điệu càng thêm dịu dàng, so với người cãi cọ hò hét ầm ĩ lúc nãy thật sự như hai người khác nhau.
“... Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, cùng lắm chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ là...”
“Không rảnh.”
Bỗng nhiên khựng lại, Hướng Ảnh Tâm sững sờ tại chỗ: “Cái... gì cơ?”
Người đàn ông không thèm nhìn cô ta lấy một cái, trầm giọng nói: “Chẳng phải cô hỏi tôi có rảnh không à? Tôi nói, không rảnh.”
Hướng Ảnh Tâm không thể tin nổi, cô ta bị... từ chối rồi?
“Đồng chí, anh nên suy nghĩ cẩn thận, đây là cơ hội khó có được, đừng nên quyết định sai lầm.” Cô gái tỏ vẻ rất quan tâm tới anh.
“Tôi đã nghĩ rất rõ ràng.” Lục Chinh tỏ vẻ lạnh nhạt, không hề dao động.
“Tuần san quân sự” là tờ báo do Tổng quan khu trực tiếp quản lý, đừng nói là lộ mặt ở trên đó, chỉ cần được điểm tên thôi cũng đã trở thành vinh quang lớn lao trong cuộc đời người lính rồi.
Hướng Ảnh Tâm không hiểu nổi tại sao người này lại thờ ơ như thế?