Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 901 : Chọc phải người không nên chọc (1)

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Hướng Ảnh Tầm hốt hoảng, hai mắt mở mang, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?



Cô ta chỉ muốn tìm một người phỏng vấn, hoàn thành báo cáo đợt diễn tập quân sự lần này mà thôi.



Đầu dây bên kia, Tống Thanh không nhìn thấy được sự tinh hoàng và luống cuống của cô ta, cho dù nhìn thấy được, cũng chỉ làm theo chuyện cổng.



“... Nếu như cô không phối hợp, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế, đến lúc đó, tạo thành ảnh hưởng gì sẽ không nằm trong dự tính của chúng tôi đâu.



“Cô uy hiếp tôi?” Hướng Ảnh Tâm đột nhiên siết chặt điện thoại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh, nhưng giọng nói lại đang run rẩy.



“Cô Hướng, có nghĩ nhiều rồi. Tôi nói những lời này, chỉ là làm tròn nghĩa vụ thông báo mà thôi, cô có thể nghe cũng có thể không nghe. Mọi người đều là người trưởng thành, đều có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, cô cũng thế.”



“Thời hạn cuối cùng là trước 4 giờ chiều nay, nếu cô vẫn còn giữ thái độ như bây giờ thì chúng tôi sẽ hành động ngay tức khắc.”



Nói xong, cúp máy.



Hướng Ảnh Tâm siết chặt ngón tay, cứ như muốn bóp nát điện thoại, cả người đang run rẩy.



Hướng Hải Tân đồng ý sẽ xử lý giúp cô ta... Xoay sang gọi vào một số, đổ chuông 15 giây... không ai nghe máy.



Hướng Ảnh Tâm tức giận đến mức suýt nữa đã ném điện thoại đi để trút giận, cuối cùng vẫn phải kiềm chế lại.



Vào lúc này, cô ta không thể hoảng loạn, phải bình tĩnh...



Suy nghĩ một lúc, cô ta gọi vào máy điện thoại bàn trong nhà, là bà vú nghe máy.



“Xin chào, đây là...”




“Người anh em, không phải tôi không giúp anh, mà quả thật không có khả năng đó.”



“Anh Lưu, anh có chỗ khó xử của anh, giữa anh em với nhau không cần nói những điều này. Tâm Tâm quả thật đã bị tôi nuông chiều hư hỏng rồi, nhưng dù sao nó cũng là đứa con gái duy nhất của tôi, chuyện này suy cho cùng vẫn phải giải quyết. Anh xem có thể tiết lộ một ít thông tin, cũng để cho tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu không luống cuống làm bậy thì thật là...”



Nói một nửa, chừa một nửa, đi kèm với tiếng thở dài, khắc họa sâu hình tượng một người cha hiền từ lo lắng cho con gái.



Lưu Thành lung lay, “Thật ra tôi biết cũng không nhiều, nhưng có thể khiến Kiểm sát viên Tổng đích thân nhúng tay vào, anh có thể nghĩ đến cấp bậc cao hơn.”



Hướng Hải Tần suy nghĩ.



“Tất nhiên, còn có một cách nhanh hơn chính xác hơn, đi hỏi thằng con gái của anh, xem nó rốt cuộc đã đắc tội với ai rồi.”



Lúc Hướng Ảnh Tầm nhận được của gọi của Hướng Hải Tân thì đã là 15 phút sau.



“Ba! Chuyện gì vậy? Không phải bác Lưu đã đồng ý giúp con rồi sao.”



“Câm miệng! Con còn dám nhắc đến? Gây ra họa lớn, đã không biết hối cải mà còn có ý đồ muốn lấp liếm. Tâm Tâm, rốt cuộc con đang lừa ba hay lừa bản thân con?”



Họa lớn?



Sắc mặt của Hướng Ảnh Tâm bỗng trở nên trắng bệch, cánh môi cử động, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Sao có thể được... trừ việc cô ta từng nói vài câu không hay ho ra thì không còn gì khác nữa mà?



Sao lại trở thành “họa lớn” được?