Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 902 : Chọc phải người không nên chọc (2)
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
“Ba, đừng đùa với con.” Hướng Ảnh Tìm thấy lạnh gáy.
“Tâm Tâm! Đừng tự lừa mình dối người nữa, đối diện với hiện thực đi!” Giọng nói đau buồn
vang lên.
“Vậy ba nói với con, rốt cuộc con đã gây ra hoa gì? Nói đi chứ!” Cảm xúc của cô ta gần như sụp đổ.
“Con chọc vào người không nên chọc, nghĩ cho kỹ đi.” Hướng Hải Tân nhịn đau cúp máy, lảo đảo đi về hướng phòng sách.
Dì Trương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả, nâng ống tay áo lên lau đi nước mắt.
Nghiệt ngã!
Chán nản ngồi xuống mép giường, hai mắt cô ta đờ đẫn, mất đi tiêu cự.
Tay vẫn còn cầm điện thoại, vỗ lực rũ xuống bên hông.
Câu nói kia vẫn còn văng vẳng bên tại Hướng Ảnh Tâm... Con chọc phải người không nên chọc.
Trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt: Khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh sắc sảo.
Cô ta làm phóng viên bao năm qua trong bộ đội, mỗi ngày đều tiếp xúc với các nhân vật khác nhau, ngay cả vài cụ đức cao vọng trọng bên trên cũng từng gặp qua, nhưng vì sao lại chẳng hề có ấn tượng gì với người kia.
Nếu không cũng sẽ không cho rằng anh ta chỉ là một binh nhì bình thường, ý để dụ dỗ, cuối cùng lại mất đi chừng mực, bị người ta nắm được điểm yếu.
Vụ việc này, cũng kinh động đến cả Tống Thanh.
“Cô Hướng, có thể vào không?” Bên ngoài rèm cửa, một giọng nói nam tính rõ ràng vọng vào.
“Miệng mồm cô sạch sẽ một chút cho tôi, kẻ không biết xấu hổ là ai, bản thân cô tự biết rõ!” Trán anh ta nổi gân xanh, đã nhịn đến cùng cực, cuối cùng bùng nổ hoàn toàn.
Hướng Ảnh Tâm bị đứng hình bởi ánh mắt hung dữ của anh ta, há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
“Họ Hướng kia, tôi thật sự đã chịu đủ cổ rồi! Không muốn nhìn thêm một giây nào nữa.” Đinh Khải cứ như buông bỏ được gánh nặng, cả người nhẹ nhỏm đi không ít, thậm chí anh ta còn hơi hối hận, vì sao không bùng nổ sớm hơn?
Tiến cũng một dao, lùi cũng một dao. Bây giờ nhìn lại, sự nhẫn nhịn lúc trước của anh ta chẳng khác gì một trò cười!
“Định Khải, anh điên rồi à? Có tin tôi kêu ba tôi...”
“Ngoại trừ việc lấy quyền thế của nhà họ Hướng ra đè người, cô còn biết làm gì nữa? Thanh danh cả đời của Tham mưu trưởng Hướng đã bị cổ hủy hết rồi!”
“Câm miệng! Anh đúng là...” Hướng Ảnh Tâm tức đến mức nói năng lộn xộn, “Ăn nói bậy bạ!”
“Nói bậy?” Đinh Khải cười lạnh, ánh mắt toát lên vẻ tàn nhẫn: “Cô cho rằng mỗi lần cô bướng bỉnh tùy hứng gây họa, là ai xử lý hả? Tham mưu trưởng Hướng đi nhờ vả, cầu xin khắp nơi, cả khuôn mặt già bị đạp xuống đất, chỉ vì một đứa con vong ân bội nghĩa như cô. Tôi thật sự thấy không đáng thay cho ông ấy!”
“Câm miệng!”
“Không nghe nổi nữa à? Hay là không nhẫn tâm? À, tôi cũng muốn hỏi, cô còn lương tâm sao?” Miệng của văn nhan sắc bén, nói ra máu chảy dầm dề.
Hướng Ảnh Tâm cực kỳ tức giận, nhưng đã bình tĩnh trở lại, hai mắt rã rời, tứ chi cứng đờ.
Định Khải thấy một giây trước cô ta vẫn còn bắn đạn liên tục như máy bay chiến đấu, một giây sau lại trở thành hoa khô héo úa, những lời đã đến bên miệng kia lại bị nuốt ngược lại trở vào trong bụng.
Anh ta không phải là người miệng mồm sắc bén, chẳng qua chỉ là tức giận trong lòng nên mới giải tỏa ra bên ngoài.
“Bỏ đi, cách chức cũng được, bị công báo tự thù cũng được, đểu chẳng sao cả, tùy cô.” Đinh Khải nói xong xoay người muốn bỏ đi.