Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 911 : Số mệnh đó! anh chấp nhận

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Đàm Hi cũng không biết cô đã ngủ thế nào, khi tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực.



Nghiêng đầu nhìn, bên gối đã không còn bóng người.



Đàm Hi giơ tay lên, cử động chân, vươn vai lắc mình. Lúc chắn trượt xuống, cô mới biết mình đã mặc đồ ngủ rồi, mơ hồ còn có mùi thơm của nước giặt đồ.



Phía dưới cũng không đau nữa, mà man mát lành lạnh.



Có lẽ là đã được thoa thuốc...



“Em dậy rồi à?” Lục Chinh đẩy cửa bước vào. Bộ trang phục giản dị ở nhà khi anh mặc lại toát lên khí chất tinh anh.



Đàm Hi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, quay lưng lại, rõ ràng không muốn để ý đến anh.



“Vẫn còn giận à?” Lục Chinh vòng đến trước mặt cô, trong lòng biết rõ lần này đúng là anh làm có hơi quá, nhưng anh không thể nhịn được...



Trong lúc nhất thời vừa hết cách lại bất đắc dĩ.



Đàm Hi bỗng nhiên ngửi thấy mùi sữa thơm, cái mũi khẽ động, lặng lẽ ngước mắt lên đã nhìn thấy Lục Chinh đang bưng một ly sữa bò tươi trên tay.



Cố vô thức liếm môi, đột nhiên thấy khát...



Lục Chinh thấy vậy, cũng không nói gì, mà đưa thẳng chiếc cốc thủy tinh đến bên môi cô.



Đàm Hi cau mày, “Ý anh là sao?”



“Đút cho em”



“Ờ” Thế này thì còn tạm được.



Bám lấy tay Lục Chinh, Đàm Hi uống hết sữa bò, bờ môi trên còn lưu lại một vòng bọt sữa màu trắng, cô không hề phát hiện ra.



Lục Chinh cúi người, liếm sạch cho cổ, xong xuôi còn chẹp chẹp miệng, như thể hồi tưởng lại hương vị.



“Còn thơm hơn cả trong cốc”




Lần đầu tiên như vậy.



Lần thứ hai vẫn là như vậy.



Trong lòng Nhiễm Dao như có hàng vạn dư vị dâng lên, dường như muốn nhấn chìm cô trong đó.



Đêm đó, hai người vẫn ngủ chung giường. Tổng Tử Văn ôm lấy cố, rất chặt.



Ban đêm trời mưa, Nhiễm Dao mở mắt ra, cô không hề buồn ngủ, chân tay dần buốt lạnh.



Ngày hôm sau, cô thức dậy rất sớm.



Chiến trứng, nướng bánh mì, hâm nóng sữa bò, còn quét dọn hết một lượt phòng bếp và phòng khách từ trong ra ngoài.



Khi Tống Tử Văn đi ra, cô đang ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn sáng, nhìn anh mỉm cười.



“Anh dậy rồi à? Anh nhìn này, em làm đồ ăn sáng xong rồi, có phải em giỏi lắm đúng không?”



Đồng tử người đàn ông rụt lại, anh cười gật đầu: “Em giỏi lắm”



Nhưng lại phát hiện giọng nói đã khàn đi, cổ họng khô rát.



Cô đưa tách trà mạn đã pha trước đó cho anh, “Lần đầu tiên em pha trà, có lẽ cho hơi nhiều lá trà một chút, mùi vị cũng hơi đậm so với vị anh vẫn uống.”



“Cảm ơn em” Anh đón lấy tách trà, khoảnh khắc thưởng thức vị trà, ánh mắt anh đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.



“Thế nào?” Nhiễm Dao cười cong cong mặt mày, giống như một cô học sinh bé nhỏ đang chờ được khen ngợi, ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng nhìn anh chằm chặp.



Tống Tử Văn trầm ngâm một lúc, gật đầu, “Ngon lắm”



Nụ cười trên gương mặt Nhiễm Dao càng đậm hơn.



Nhưng trái tim người đàn ông lại như chìm xuống tận vực sâu.