Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 912 : Em tha thứ cho anh

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Nhiễm Dao tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện tối qua, dường như cô gái đã cố gắng nén nước mắt lại, cố chấp gặng hỏi tại sao ở trong lòng anh đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi.



Tổng Tử Văn không khỏi nhíu mày.



“Không ngon à?” Cô hỏi. “.. Không có”



“Vậy tại sao trong anh có vẻ không vui cho lắm vậy?”



Tống Tử Văn không cố thể hiện sự thái bình giả tạo nữa, gỡ bỏ súng gươm, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bóng



Nhiễm Dao hơi ngẩn người đi, trong mắt lóe lên sự khó hiểu.



“Dao Dao? Anh nói, “Em có gì muốn hỏi anh không?”



Cô lắc đầu, “Không có”



Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội.



Trong lòng Tống Tử Văn bỗng vô cớ có cảm giác phẫn nộ, “Có thật là không có không?”



Cô lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ.



“Em đừng cười nữa!”



“.” Trong mắt Nhiễm Dao lóe lên sự kinh ngạc, lập tức chuyển hóa thành bị thương.



“Xin lỗi, anh không nên nổi nóng với em” Giọng nói người đàn ông khô rát, trái tim ảo não vô cùng.



Nhiễm Dao mím môi, không nói gì, mí mắt từ từ trĩu xuống, che giấu đi tâm trạng thực sự.



“Dao Dao?” Tống Tử Văn khẽ gọi cô, mang theo chút cẩn thận thận trọng.



Cô biết, cảm xúc đó gọi là “áy náy”.



“Chuyện tối qua em đã hỏi rồi, anh cũng có câu trả lời rồi, anh còn muốn em hỏi gì nữa?” Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trái hạnh nặng nề nhìn anh. Cô không còn cười nữa, vẫn ngoan ngoãn như cũ, giống như một búp bê, nhưng chỉ là búp bê. Cô giấu kín tâm tình thực sự của mình, trở thành dáng vẻ mà anh mong muốn nhìn thấy.



Tim Tống Tử Văn nghẹn lại, u uất đau đớn.



“Anh xin lỗi” Anh nói, rũ cái đầu cao quý xuống.



“Em tha thứ cho anh!” Nhiễm Dao nhếch môi, mặt mày cũng như đang mỉm cười: “Anh biết đấy.” Cổ khẽ lẩm bẩm, “Cho dù anh có làm gì, em đều sẽ tha thứ cho anh.”



Cho đến khi, không thể tha thứ được mới thôi.




Những lời nói như thế hôm qua và hôm nay ông đã nghe thấy không ít.



Gương mặt không chút biểu cảm, ngoài miệng liên tục chối từ, nhưng trong lòng lại khó nén nổi sự kiêu ngạo.



Đó là cô công chúa bảo bối nhà ông đấy!



Nay cô đã có năng lực một mình đảm đương rồi!



Nhưng đồng thời ông cũng đau lòng.



Huấn luyện quân sự đặc biệt gian khổ đến đâu, ông chưa được đích thân trải nghiệm, nhưng ông đã từng nghe bạn bè từng đi lính kể lại. Biết bao thanh niên trai tráng còn không chống cự được, huống hồ là cô con gái ngoan ngoãn bé bỏng của ông?



“Dao Dao, khi nào con về? Nhà chúng ta lúc nào đó đi dạo chơi ngoại thành được không, trước đây con nhắc đến suốt còn gì nữa?”



Trong mắt Nhiễm Dao ánh lên sự ấm áp, cô cười: “Ba không hỏi xem con tặng quà gì cho ba à?”



Cuối cùng đến khi tận mắt đọc báo, nhìn thấy Nhiễm Dao trong bức ảnh chụp tập thể đó ông mới tin là sự thật.



Sau đó là vô số lời khen ngợi và ngưỡng mộ...



“Bí thư Nhiễm, con gái ông giỏi thật đấy!”



“Đã nói là hổ phụ sinh hổ tử rồi, đúng là nhà ông giỏi dạy dỗ con cái!”



“Lão Nhiễm, cô con gái này của ông lợi hại lắm! Lại nhìn sang thằng con trai dốt nát kém cỏi đó của tôi, đúng là một cái tát vả thẳng mặt.”



Những lời nói như thế hôm qua và hôm nay ông đã nghe thấy không ít.



Gương mặt không chút biểu cảm, ngoài miệng liên tục chối từ, nhưng trong lòng lại khó nén nổi sự kiêu ngạo.



Đó là cô công chúa bảo bối nhà ông đấy!



Nay cô đã có năng lực một mình đảm đương rồi!



Nhưng đồng thời ông cũng đau lòng.



Huấn luyện quân sự đặc biệt gian khổ đến đâu, ông chưa được đích thân trải nghiệm, nhưng ông đã từng nghe bạn bè từng đi lính kể lại. Biết bao thanh niên trai tráng còn không chống cự được, huống hồ là cô con gái ngoan ngoãn bé bỏng của ông?



“Dao Dao, khi nào con về? Nhà chúng ta lúc nào đó đi dạo chơi ngoại thành được không, trước đây con nhắc đến suốt còn gì nữa?”



Trong mắt Nhiễm Dao ánh lên sự ấm áp, cô cười: “Ba không hỏi xem con tặng quà gì cho ba à?”