Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 913 : Anh ấy ở tiểu nam quốc

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Ông Nhiễm hơi khựng lại, nói tiếp lời cô: “Được, vậy con gái ngoan chuẩn bị quà gì tặng cho ba nào?”



“Vỏ đạn”



Nghe nói rằng, thứ đồ này có thể tránh tà, hơn nữa còn là cô bắn còn thừa, không dám nhặt quá nhiều, chỉ tiện tay nhặt ba cái.



Bà Nhiễm nghe vậy cười nói: “Chỉ tặng cho bà con thôi à?”



“Vậy sao được chứ? Có quên ai cũng không thể quên mẹ yêu của con được!”



Bà Nhiễm cười tươi rạng rỡ.



Cuối cùng vẫn không tránh khỏi nhắc đến chuyện bảo cô về nhà.



“.. Cứ ở mãi ở nhà bạn như thế không hay lắm, ông bà nội đều nhớ con, con mau về nhà đi. Hơn nữa, con ở cách xa như vậy, ba mẹ không chăm sóc được cho con, nên cứ thấy thấp thỏm không yên”



Nhiễm Dao trầm mặc một lúc, chầm chậm đáp vầng.



Đầu bên kia, ông bà Nhiễm vui vẻ mừng rỡ.



Nhiễm Dao cũng cười, hít mũi, cô phát hiện ra mình cũng thấy hơi nhớ nhà rồi.



Cuộc gọi kết thúc, cô vẫn cầm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, chưa khóa lại.



Có nên gọi điện cho anh ấy không?



Không băn khoăn quá lâu, Nhiễm Dao nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nhấn gọi số điện thoại của Tổng Tử Văn.



Tút...



Một giây.



Ba giây.



Năm giây.



Mười giây.



Gần nửa phút trôi qua, Nhiễm Dao đã chuẩn bị từ bỏ thì tiếng tút biến mất.



Hai mắt cô chợt sáng lên, Nhiễm Dao mong chờ, cô nói: “A Văn, anh đang ở đâu?



“A Văn?”



“À ừm... Thị trưởng Tổng say rồi, chúng tôi không hỏi được địa chỉ nhà anh ấy, nếu cô rảnh có thể phiền cổ qua đây một chuyến được không?” Ngữ khí cung kính, nhưng lại tràn ngập vẻ tò mò.



“Địa chỉ”



“Tiểu Nam Quốc.”
Cô nói với bản thân mình, phải tin tưởng anh, tình cảm dù có kiên cố thế nào cũng không chịu nổi sự giày vò của nghi ngờ và suy đoán.



Như vậy, lúc này cô mới ngăn chặn được nỗi kích động đang dâng lên trong lòng.



Tin tưởng?



Hay là trốn tránh?



Chính bản thân Nhiễm Dao cũng không phân biệt rõ nổi.



Đôi mắt Diêm Hải hiện vẻ trầm tư, đánh giá địa vị của Nhiễm Dao ở trong lòng Tống Tử Văn, nhất thời thấy có chút hối hận, sớm biết thế này đã khách khí hơn một chút rồi.



Nhưng bây giờ cứu vãn còn chưa muộn.



“Cô họ gì?” Từ ngữ khí cho đến thần thái đều vô cùng cung kính.



So với biểu hiện khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.



Nhiễm Dao nhíu mày, không tiếp lời.



Cô đơn thuần chứ không ngốc, những trò con bò gió chiều nào che chiều đấy cô đã từng nhìn thấy quá nhiều khi bên ba mẹ cô rồi.



Trong lòng Diêm Hải khẽ lộp bộp, chẳng lẽ là đã gặp phải một “sủng phi” thật rồi hay sao?



Tiếp sau đó, hắn ta tập trung dẫn đường, không cố gắng có ý đồ muốn tiếp cận nữa.



Nhiễm Dao cũng không nói gì, đi theo hắn ta xuyên qua khu nghỉ ngơi chung, bên cạnh được thiết kế phòng xông hơi độc lập, quy cách một người, nhưng đi vào lại đa số đều là một nam một nữ.



Cô thu hồi lại ánh mắt, giống như bị bỏng.



Nơi này...



Sự lạnh lùng dâng lên nơi đáy mắt, trái tim Nhiễm Dao giống như rơi vào hầm bằng.



Diễm Hải thấy cô nhìn chằm chằm vào phòng xông hơi, rồi đột nhiên thu hồi lại ánh mắt, cho rằng bản thân đã đoán ra được gì đó, cười nói: “Nếu cô có hứng thú thì tôi có thể sắp xếp một phòng khác lớn hơn, bên trong còn có giường thủy tinh, tiện để... thể hiện”



Trong lòng Nhiễm Dao nhói đau, nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể hiện điều gì.



Cô nói với bản thân mình, phải tin tưởng anh, tình cảm dù có kiên cố thế nào cũng không chịu nổi sự giày vò của nghi ngờ và suy đoán.



Như vậy, lúc này cô mới ngăn chặn được nỗi kích động đang dâng lên trong lòng.



Tin tưởng?



Hay là trốn tránh?



Chính bản thân Nhiễm Dao cũng không phân biệt rõ nổi.