Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 920 : Phản ứng d y chuyền

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Ông Cát đột nhiên nhớ lại, khi từ chối ông ta, Đàm Hi đã từng nói rằng...



Làm lính không phải là kế hoạch tương lai của tôi... tôi học mỹ thuật, tôi muốn trở thành một họa sĩ hơn, còn nữ binh...



“Thủ trưởng? Ngài...”



Ông Cát khua tay, ra hiệu không sao, sắc mặt cũng đã dần bình thường trở lại.



Một lúc sau ông ta mới nặng nề thở dài, “Tiểu Lưu, cậu nói xem có phải tối... đã làm sai rồi không?”



*****



Trời vào đêm, gió ở thủ đô còn mang theo cảm giác nóng bức.



Trong phòng bao, không khí lạnh lẽo.



Tần Thiên Lâm cầm ly rượu, ngồi trong một góc, ánh đèn mờ ảo chiếu lên nửa gương mặt nghiêng của hắn, sáng tối bất định.



Một đám choai choai nhảy múa quằn quại trên sàn nhảy, cầm micro gào thét không ngừng.



Bên cạnh một nam một nữ đã hành sự khi vẫn còn lớp quần áo, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông và tiếng thở dốc của người phụ nữ.



Ngửa đầu uống cạn một chén rượu, Tần Thiên Lâm vẫn cảm thấy miệng lưỡi khổ khốc.



Dứt khoát nới lỏng cà vạt, mở cổ áo ra, khí lạnh theo đó rót vào bên trong, bỗng chốc giật mình một cái.



Một tên choai choai đã uống say, ôm trái ôm phải đi đến trước mặt hắn, “Cậu Hai Tần này, đêm xuân ngắn lắm, cậu làm gì mà ngồi ngẩn ngơ ra thế!”



Nói xong, đẩy cô gái ở bên phải vào lòng Tân Thiên Lâm, “Rose, đi hầu hạ anh Tần đây uống mấy chén, hầu hạ xong rồi sẽ có thưởng lớn”



Cô gái vốn dĩ vẫn còn thấy không cam lòng bỗng nhiên cười rạng rỡ, “Cậu Trần cứ yên tâm đi, Rose nhất định sẽ tiếp đãi khách quý thay cho anh” Bàn tay nhất một cái, lẳng lơ quyến rũ.



Tần Thiên Lâm không nói gì, để mặc cho cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.



Rose lơ đãng ngước mắt lên, người đàn ông ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều ánh mắt có chút tối tăm, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của hắn ta.



Lúc trước ánh đèn quá mờ, cô ta chưa từng nhìn kỹ, nay vừa nhìn lên chợt nhận ra, gương mặt anh tuấn, vai rộng, eo hẹp, hình tam giác tiêu chuẩn.



Mũi cao, chân lại dài, nghĩ ra thì phương diện kia chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ.



Người phụ nữ không khỏi đỏ bừng hai má lên, mặt mày ý xuân nảy nở.



Tuy nói một khi đã tắt đèn đi, đàn ông ai cũng giống nhau, nhưng nghĩ đến gương mặt anh tuấn đó, tâm tình và hứng thú đã tăng lên gấp mấy lần rồi.




Không biết từ khi nào, hắn đã có thói quen lướt weibo lúc rảnh rỗi.



Trực giác mách bảo bên trên đó sẽ tìm thấy được sự tồn tại của cô.



Hôm nay khi ăn cơm trưa, Tần Thiên Lâm lấy điện thoại ra lướt weibo như thường lệ, hai chữ “Đàm Hi” chễm chệ trên đó.



Hắn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.



Không ngờ...



Đúng là cô ấy thật.



Giải thưởng Luciano đó...



Trong phòng ngủ của hắn vẫn còn đặt một bức vẽ phác họa cô từng vẽ vì hắn.



Tàn thuốc nóng bỏng tay đã gọi tầm tư bay xa của người đàn ông quay trở lại. Tần Thiên Lâm cười khổ. Hắn đúng là tên mù, không nhìn ra được ánh sáng của viên ngọc, nên mới coi viên đá xấu xí là đá quý.



Trong quá khứ, người đáng ra hắn chỉ cần khẽ giơ tay tới là chạm đến được, nhưng bây giờ lại không còn liên quan gì đến hắn nữa.



Có lẽ còn lại một chút quan hệ, nhưng nghe châm chọc đến cực điểm... mợ nhỏ?



Đó vốn dĩ phải là vợ của hắn! Là vợ của hắn!



“... Ai bảo mày ngu xuẩn chứ?” Tần Thiên Lâm cười chế giễu, khóe mắt vô thức đỏ lên.



Bỗng dưng, nắm đấm cuộn chặt lại, trong mắt dâng lên sự phẫn hận, “Đáng ra tôi vẫn còn có cơ hội... Lục Chinh, tất cả là do cậu ép... do cậu ép tôi!”



Cùng lúc đó, ở Đàm gia cũng không được yên bình.



Đàm Vị vứt điện thoại sang một bên, phẫn nộ đá vào bàn trà trước mặt.



Đá máy phát vào đó, tiếng kêu chói tai vang lên.



Trương Như Thu trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Được rồi, tự con khó chịu trong lòng, giờ đi trút giận lên bàn trà làm cái gì chứ?”



“Mẹ! Bây giờ Đàm Hi xuất sắc như thế, mẹ bảo làm sao con nuốt được cục tức này xuống chứ?”



“Nó có chỗ dựa vững chắc là Lục Chinh, con có không?”



“Con!” Đàm Vi á khẩu không nói nên lời, một lúc sau, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng qua chỉ là kẻ dựa dẫm vào đàn ông thôi, có gì hay ho đâu chứ?!”