Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 921 : Đàm hi cô đang muốn làm gì? đại sự!
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
Trương Như Thu không nói gì.
Đàm Võ nghe vậy nhìn lướt qua hai người phụ nữ, “Vi Vi à, con vội vàng gọi ba mẹ về đây là để nghe con oán thán về Đàm Hi?”
Đàm Vị hơi rụt cổ lại, “Ba, con...”
“Đúng là hồ đồ! Con còn chế dạo này ba còn chưa đủ phiền phức vì chuyện giá cổ phiếu à?”
“Giá cổ phiếu?” Đàm Vi không hiểu.
“Có nói con cũng không hiểu” Đàm Võ vứt lại một câu, phất tay áo rời đi.
“Mẹ! Mẹ nhìn ba đi kìa...”
Trương Như Thu thở dài, “Vi Vi, con cũng nên hiểu chuyện hơn một chút đi”
Đàm Vi luống cuống, “Mẹ, con đầu có không hiểu chuyện đầu, cả mẹ cũng nói thế à.”
“Không phân biệt tình hình, gọi ba mẹ về đây, đó là thứ nhất; đố kỵ đỏ mắt, ăn nói lung tung, đó là thứ hai, rõ ràng đã sai nhưng còn không biết mình sai ở đâu, đây là thứ ba”
Trương Như Thu có thể trở thành người vợ hiền thục đảm đang của Đàm Võ, giúp đỡ ông ta quản lý công ty, đương nhiên năng lực của bản thân bà ta là không thể xem thường, lại cộng thêm quanh năm lăn lộn trong nghề, cho nên đôi mắt đã sớm lão luyện hơn người.
Khi không nể mặt ai thì một chậm thấy máu.
Đàm Vị thẹn đỏ bừng mặt lên, nhưng vẫn không cam lòng nhận thua tại đây, cứng miệng nói: “Con thừa nhận, con không nên nói dối để lừa ba mẹ về, nhưng con thấy khó chịu trong lòng, không nói ra sẽ uất ức mà chết mất!”
Trương Như Thu hừ lạnh, nhưng vẻ mặt có chút hòa hoãn đi đôi chút.
“Hơn nữa, Đàm Hi chẳng phải là chỉ dựa hơi vào ngọn núi vững chắc nhà họ Lục đó sao, có chuyện tốt đẹp gì cũng mình cô ta chiếm hết, con nói thế không sai chứ? Đâu phải chỉ là ăn nói lung tung?”
“Lục Chinh không có khả năng ăn gian được ở một giải thưởng quy mô quốc tế như thế” Trương Như Thu trầm giọng nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đàm Vị thoáng chốc âm trầm đến đáng sợ.
Mới đầu Trương Như Thu đã có ý nghĩ phải khiến Đàm Vị tỉnh táo lại, cho nên đương nhiên sẽ ăn nói không hề khách sáo: “Ý tứ rất rõ ràng, Đàm Hi giành được giải thưởng đó hoàn toàn là dựa vào thực lực, không hề liên quan gì đến Lục Chinh”
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể?”
“Trong nước có bao nhiêu họa sĩ như vậy đều không giành được giải thưởng đó, dựa vào đâu mà nó giành được giải thưởng đó chứ?”
“Nhưng đúng là nó đã giành được giải thưởng đó rồi, không phải thế hay sao?”
Đảm Vi tức đến giậm chân, “Mẹ! Sao giờ cả mẹ cũng nói giúp cho nó thế! Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ?!”
“Vi Vi, mẹ không muốn giúp ai hết, mà là mẹ muốn con biết rằng, nếu sự đố kỵ của một người phụ nữ không thể chuyển hóa thành động lực để tiến lên thì nó sẽ trở thành thứ vô dụng nhất!”
Cô gái ngẩn người.
Trương Như Thu thấy cô ta đã nghe vào, trong lòng bỗng thấy có vài phần được an ủi, “Mẹ hiểu tâm trạng của con bây giờ, cũng rất hiểu cảm xúc của con lúc này, nhưng mẹ phải nói cho con biết, những thứ đó không hề có tác dụng gì cả. Con có có mắng khó nghe thế nào thì cũng không hề hấn gì với Đàm Hi, mà ngược lại còn hạ thấp phẩm cách của con xuống”
“Vậy... bây giờ con phải làm thế nào đây?”
“Làm cho tốt chuyện của mình. Mỗi người có một thế mạnh riêng. Đàm Hi vẽ tranh được nhận thưởng. Con làm diễn viên cũng như vậy được, chẳng phải thế sao?”
Hai mắt Đàm Vi sáng bừng lên, như thể cuối cùng cũng tìm được đường ra để phát tiết cảm xúc, thoáng chốc dã tâm đã bừng bừng cuộn trào.
“Đương nhiên rồi.”
Dựa vào ngực ông ta, người phụ nữ nhếch môi lên cười, dường như mang theo niềm vui mừng của người phụ nữ sắp được làm mẹ, nhưng ý cười lại không vào trong đáy mắt, thậm chí còn che giấu sự phẫn hận và không cam lòng như có như không.
Con trai của cô ta là người thừa kế, vậy còn mẹ đứa bé thì sao?
Đàm Võ xưa nay chưa bao giờ muốn cho cô ta một danh phận, cho dù cô ta có sinh được con trai cho ông ta.
Nếu đã như vậy thì còn gì phải do dự nữa chứ?
Bạc nhất là tình cảm, nói hết là hết, chỉ còn chữ “lợi” là thực tế nhất.
Đêm, Đàm Võ rời khỏi biệt thự.
Nhậm Tĩnh tắm xong, mặc đồ ngủ rồi đi đến trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm mênh mang, rất lâu sau cô ta mới thu hồi lại ánh mắt, quay về phòng ngủ.
Cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số...
Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, “Alo, tôi là Đàm Hi”
“Tôi, Nhậm Tĩnh”
“... Có chuyện gì không?”
“Còn chưa chúc mừng cô nhận được giải thưởng Luciano, trở thành người đầu tiên trong giới thư họa nước nhà được vinh danh ở đó”
“Cảm ơn” Không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
«
>>
“...”
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Trước đây cô đã nói, chỉ cần tôi có thể lấy được một nửa số cổ phần trong tay Đàm Võ, thì sẽ được chiết khấu năm phần trăm so với giá cổ phiếu thị trường, có thể giúp mẹ con tôi ngụ cư ở Australia?”
“Đúng vậy, tôi đã từng nói như thế?
“Bây giờ còn được coi là thật không?”
“Đương nhiên rồi.”
Đôi mắt Nhậm Tĩnh lướt qua sự khôn lanh, “Được, tôi sẽ nhanh chóng đưa cho cô thứ cô muốn”
“Đương nhiên là cô phải nhanh” Đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói.
“Cô có ý gì?”
“Dù sao hai tháng này, giá cổ phiếu của Đàm Thị sẽ biến động thế nào không ai dự đoán trước được. Nói tóm lại, sẽ không còn lạc quan như bây giờ nữa đâu. Cô càng lấy được nhanh thì phần chiết khấu cho cô sẽ càng cao”
Nhậm Tinh thầm kinh ngạc, “Đàm Hi, rốt cuộc cô đang muốn làm gì?”
“Đại sự”