Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 922 : Lục chinh quan t m
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
Hai đề tài hot trên weibo “giải thưởng Luciano” và “chị gái nhỏ” từ sáng cho đến tối đều không hề có dấu 1 hiệu hạ nhiệt mà càng diễn biến mạnh mẽ hơn.
Thông tin cá nhân của Đàm Hi càng bị đào bới tung hết lên.
Đến sáng hôm sau, sự việc mới được Trần Khải thuật lại, truyền đến tại Lục Chinh.
Lục Chinh lập tức mở weibo ra, chọn top hot search, nhấn vào, bức ảnh Đàm Hi mặc bộ trang phục thể thao đập ngay vào mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên chiếc eo nhỏ nhắn lộ ngoài của cô, đồng từ chợt co rút lại.
“Ai chụp?” Trần Khải nuốt nước bọt, đây là đang hỏi anh ta hay sao?
Một giây sau, trước ánh mắt lạnh thấu xương của boss, anh ta biết chính là đang hỏi anh ta.
Nhưng anh ta có biết đâu!
Có điều cũng không thể nói là không biết được, đành phải nhắm mắt nói tiếp, “Thông tin trên mạng truyền đi rất nhanh, rất khó điều tra ra được ngọn nguồn. Cho dù có điều tra được thì cũng không thể bảo đảm chắc chắn chủ post ban đầu chính là người chụp ảnh, cho nên...” Câu hỏi này anh ta không thể trả lời chắc chắn được.
“Điều tra rõ ràng ngọn nguồn căn nguyên chuyện này cho tôi, xác định chắc chắn xem có phải là có người cố ý thao túng phía sau hay không?
“Vâng”
Trần Khải có thể ngồi được vào vị trí trợ lý đặc biệt này, ngoài năng lực chuyên môn mạnh ra thì mối quan hệ rộng lớn cũng là thứ không thể thiếu được.
Mấy cuộc điện thoại gọi hỏi han bạn bè làm ở công ty giải trí mới, chưa đến nửa giờ sau, một bản fax “Báo cáo điều tra độ hot trên mạng của đề tài liên quan đến giải thưởng Luciano” đã được fax đến.
“Có yếu tố người làm ở bên trong không?”
“Có. Trên bản báo cáo này đã viết, hai đề tài trước được tung ra, tức là giải thưởng Luciano và chuyện ở cuộc thi vẽ phác thảo khuynh hướng dư luận đều rất bình thường. Nhưng kể từ khi weibo có tên Ngu Bái Công kia bắt đầu gia nhập thì đã dần biến thành chuyện liên quan đến minh tinh và bôi nhọ cá nhân rồi”
Nói trắng ra, Đàm Hi chính là một cái bè, người mà người thao túng phía sau thực sự muốn đối phó chính là Hàn Sóc!
Ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, anh lấy điện thoại ra, ấn tìm một dãy số, ấn phím gọi đi...
“Dạ tổng, tôi là Lục Chinh”
Đầu bên kia, Dạ Huy Nguyệt hơi ngẩn người: “Cậu... Tiểu A Chinh?”
“Là tôi đây?
“Xi! Sao đột nhiên lại gọi điện cho chú thế này? Lạ à nha! Còn có, sao lại gọi là Da tổng? Lúc còn nhỏ cháu có gọi chú như thế đâu.”
Mí mắt Lục Chinh khẽ giật.
Rất lâu sau, cuối cùng vẫn cất tiếng gọi: “Chú Dạ”
“Ấy... thế mới ngoan chứ!” Dạ Huy Nguyệt cầm điện thoại, mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Gia tộc Dạ Thị và Bàng gia vốn có giao tình rất sâu với nhau. Mẹ của Lục Chinh là bà Bàng Bội Hà đã từng là đối tác làm ăn với Dạ Huy Nguyệt. Khi Lục Chinh còn rất nhỏ đã từng gặp người chủ phong độ ngút trời này.
Còn Dạ Huy Nguyệt cứ thích trêu chọc anh, đã bao năm rồi vẫn không hề thay đổi một chút nào cả.
“Nói đi, tìm chú có việc gì?”
“Bạn gái cháu..”