Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 924 : Che giấu tai mắt
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
“Hey! John! Đợi tôi với...” Lisa đuổi theo, vạt áo gió vạch khẽ thành một đường cong.
Bà chủ quán trọ Christine không khỏi nắm tay lại, vẻ mặt méo mó, “Wow! Phụ nữ một khi đã rơi vào lưới tình đều biến thành ngu xuẩn, đó là người Australia đấy.”
Rue – de – Rhone, phố mua sắm trung tâm thành phố Geneva.
n Hoán và Lisa sánh vai bên nhau, thỉnh thoảng nắm tay, khoác vai nhau, nhìn từ xa giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
“John!” Cô ta gọi n Hoán, “Anh đi chậm thôi, đợi tôi với!”
Đàm Hi định mặc kệ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng vẫn bước đi chậm lại.
Lisa đuổi theo, cầm lấy tay hắn, cười xinh đẹp động lòng người: “Hey, anh đẹp trai lắm, giống... con lai u Á. Tôi đoán đúng chưa?”
“Nhưng khẩu âm của anh lại giống người Australia”
“Anh nói anh tên là John, có phải là tên thật không?”
“Sao anh không nói gì thế?”
Suốt đường đi, Lisa nói liên tục, còn n Hoán vẫn lạnh lùng không đáp lại.
Một lúc sau, chính bản thân Lisa cũng đã thấy hết hứng thú, “Anh nhìn anh đi, cứ thế này đâu có giống người yêu nhau chứ? Có thể nói cho tôi biết tại sao lại phải làm thế này không? Đóng phim gián điệp à? Hay làm điều tra nghiên cứu? Hay là muốn tôi giúp anh chọc tức bạn gái anh?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi” n Hoán hiếm thấy nói ra một câu hoàn chỉnh. Lisa bỗng thấy như được cổ vũ mạnh mẽ, “Tôi đoán, chắc chắn là anh gặp phải rắc rối, cho nên mới cần tôi yểm hộ cho anh đúng không?
Người đàn ông cau mày lại, hơi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Có cảm thấy tối thông minh không?” Lisa đắc ý nói tiếp: “Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, thích các cuốn sách về suy luận...”
Cô ta bố bố nói hết chuyện này đến chuyện khác, khi kích động còn nói lẫn cả tiếng Pháp kèm tiếng Anh ra, n Hoán nghe đến mức liên tục cau mày lại.
“Câm mồm”
“Hå?”
“Cô ồn ào quá rồi đấy”
“... À.”
Lần này, Lisa yên tĩnh thực sự, ngước lên nhìn thử, hai người đang ở trước một cửa hàng đá quý. n Hoán định đi vào trong, Lisa nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Anh muốn làm gì?”
“Vào trong”
“Sau đó thì sao?”
n Hoán liếc nhìn cô ta: “Mua trang sức. Tặng cô”
Lisa ngây người: “Anh... định tặng tôi trang sức?”
“Ừ” n Hoán hơi ngẩng đầu lên, sải bước vào trong.
Lisa đuổi theo, kéo hắn lại, gấp gáp đến mức hai má đỏ bừng lên, “Không... không cần đâu... tôi không cần trang sức của anh!”
“Coi như là thù lao cho cô”
“Nhưng tôi muốn tiền mặt, trang sức sang tay lại phải nộp thuế, tối, sợ phiền phức!”
“Tiền mặt vẫn sẽ đưa cho cô.”
“Ờ, đùa cô chút thôi.”
Buổi trưa, hai người dùng bữa ở nhà hàng hải sản, sau đó đi bộ về quán trọ.
Bà chủ Christine đang ngồi trước ti vi, tay cầm sa lát, vừa ăn vừa xem chương trình.
“Hi, Christine!”
“Lisa? Hai người về rồi à!”
n Hoản: “Tôi đi lên tầng”
Lisa: “Vậy còn tôi?”
n Hoán: “Đợi ở đây đi”
“O”
Khi n Hoán đi xuống, trong tay đã có thêm một chiếc túi xách nhỏ, hắn đặt thẻ phòng trước quầy lễ tân: “Check out!”
Christine hơi ngẩn người đi.
Lisa còn chưa phản ứng lại kịp.
Một lúc sau, “Anh... sắp đi rồi à?”
“U”
Làm xong thủ tục trả phòng, n Hoán lấy tiền cọc rồi đi, đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Lisa: “Còn không đi?”
“Hả?” Cô ta vẫn còn ngây người.
“Đi theo”
“Ờ?
Christine nhìn theo bóng lưng Lisa đuổi theo, lắc đầu nói: “Phụ nữ ngu xuẩn, hết thuốc chữa...”
Rời khỏi quán trọ, n Hoán vẫy xe đi, Lisa cũng ngồi lên theo.
“Anh chị đi đâu?” Lái xe là một ông chú trung niên râu quai nón, bụng rất to, gần như là dán chặt vào vô lăng.
n Hoán: “Sân bay”
Lisa ngẩn ngơ, “Anh đến sân bay là để rời khỏi nơi đây sao?”
“Ừ”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Trước khi qua hải quan tới sẽ đưa tiền cho cô”
“Không phải... ý của tôi là...” Lisa giơ cả hai tay lên ra hiệu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
n Hoán trầm giọng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không quyt nợ đâu.”
Lisa càng luống cuống, cô hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Anh không đưa tôi theo cùng à?”